Ông cũng đã nói vậy rồi, anh trai Du Dực đương nhiên cũng không nói gì nữa, chỉ trả lời: "Vậy được rồi, đợi con sắp xếp cho hai người một chút."
Anh trai Du Dực liếc nhìn Hạ Như Sương đang đứng đó cười, lông mày anh nhíu lại.
Buổi tối về ngủ, trong phòng chỉ có hai vợ chồng.
Anh trai Du Dực có chút không vui nói: "Có phải hôm nay em cố ý muốn để ba mẹ đi thủ đô không?"
Lông mày Hạ Như Sương hếch lên: "Sao chứ? Em thấy ba mẹ rất muốn đi, với lại... nếu Du Dực đúng tìm phải một người phụ nữ không ra gì, điều này đối với anh, không lẽ không phải là chuyện tốt sao?"
Hai ông bà già nhà họ Du càng tốt với Du Dực, nói không chừng sẽ giật thẳng tay quyền kế thừa của anh.
Đến lúc đó, tất cả mọi thứ trong nhà này đều sẽ là của bọn họ.
Vẻ mặt của anh trai Du Dực chững lại, nói: "Em đừng nói bậy, nó là em trai anh, không lẽ anh không muốn nó sống tốt sao."
Trong lòng Hạ Như Sương thầm khinh bỉ, cô dựa qua bên anh, đôi tay nắm lấy cánh tay anh: "Ông xã à, em biết anh là người tốt, nhưng, anh xem chú ấy là em trai, người ta chưa chắc xem anh là anh trai đâu, ba mẹ đối với việc của chú ấy càng giận thì càng cho thấy họ càng thương con trai út hơn. Nếu anh còn không biết suy nghĩ cho bản thân một chút, sau này, có thể ba mẹ chưa chắc suy nghĩ dùm anh đâu."
"Với lại, thật ra em cũng đâu có làm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878383/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.