Mạnh Hiểu Mạn đỏ mắt, giọng hằn học: "Còn cô, không lẽ cô không phải sao?"
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: "Đương nhiên là thích, tôi thích tất cả của anh ấy, cái tốt, cái xấu, tất cả đều thích hết, người giỏi giang trên đời này rất nhiều, nhưng người tên là Du Dực chỉ một mà thôi, rất vui, anh ấy là của tôi rồi."
Khi Nhiếp Thu Sính nói xong câu này, Mạnh Hiểu Mạn đã không còn gì chống đỡ nổi nữa, cô che mặt bỏ đi.
Sau khi Mạnh Hiểu Mạn bỏ đi, bỗng Du Dực đứng dậy ôm lấy Nhiếp Thu Sính, thì thầm bên tai cô: "Rất vui, anh đã là của em rồi."
Du Dực biết Nhiếp Thu Sính sẽ xấu hổ, vì thế nói xong anh liền buông tay.
Xung quanh hò hét, vài anh thanh niên kêu họ hôn nhau đi.
Nhiếp Thu Sính mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Du Dực "Con còn ở đây."
Thanh Ti liền quay người lại bảo: "Mẹ ơi, con không thấy gì hết."
Du Dực cười to, ôm Thanh Ti hôn một cái, sau đó vòng tay ôm lấy Nhiếp Thu Sính, cúi đầu đặt môi lên hôn cô, chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn chạm nước, nhưng trong đó ẩn chứa tất cả tình cảm của Du Dực dành cho cô, sự trân trọng chở che đối với cô như món bảo vật vậy.
Nhiếp Thu Sính mặt đỏ bừng như thiêu đốt, cô nhéo tay Du Dực một cái.
Du Dực ôm lấy cô cười bảo: "Được rồi, không giỡn nữa, nếu không, cánh tay này lát nữa là không lái xe về được đâu."
Mọi người ngỡ ngàng một lát sau đó mới hiểu ý, lại cười vang cả lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878374/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.