Mạnh Hiểu Mạn ngồi cách vài bàn nhìn thấy Nhiếp Thu Sính ngồi bên cạnh Du Dực. Cô mặc một chiếc váy đỏ, tóc búi cao, trên búi tóc cài một chiếc trâm bạch ngọc, hai bên tóc mai rủ xuống nhẹ nhàng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc màu trắng, dường như có cùng chất liệu với trâm cài, chất ngọc vô cùng tốt, nhưng màu da trắng nõn của cô còn đẹp hơn ngọc vài phần.
Trên người cô ngoài những thứ đó ra thì không còn bất kỳ món trang sức nào hết. Nhưng dù có thế thì cô vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông. Trong số nhiều người phụ nữ ở đây, Mạnh Hiểu Mạn vừa nhìn là nhận ra.
Du Dực đến gần cô, không biết nói gì mà cô cúi đầu bật cười, tựa như hoa nở. Còn ánh mắt Du Dực nhìn cô lại vô cùng dịu dàng.
Anh giơ tay lấy khăn lau vết bẩn trên khóe môi cô, anh còn gắp thức ăn cho cô, anh còn... kéo tay cô và hôn nhẹ lên đó. Trong ánh mắt của anh dường như chỉ có một mình cô, chứ không hề có vị trí cho bất kỳ người nào khác.
Đó là nụ cười Mạnh Hiểu Mạn chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt Du Dực, đó là ánh mắt cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện trên người anh.
Cô ta luôn cho rằng Du Dực là một người tính tình lạnh lùng. Đến bây giờ cô mới biết thì ra chỉ khi ở trước mặt người phụ nữ đó anh mới trở lên dịu dàng như vậy, tất cả sự dịu dàng của anh đều dành cho người phụ nữ ấy.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878369/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.