Cô là phụ nữ, luôn e thẹn trong vấn đề này, đâu giống anh, mặt dày đến nỗi dao cắt còn không đứt.
"Hơn nữa, tối qua chúng ta..."
Nhiếp Thu Sính che mặt: "Anh mau đi ra, anh... anh còn nói nữa, em sẽ giận thật đó... "
"Được được được, anh ra ngoài... quần áo anh đã đem qua cho em rồi."
Du Dực luyến tiếc rời đi, đóng cửa lại.
Nhiếp Thu Sính xoay đầu nhìn đầu giường, quần áo bao gồm nội y đều có. Mặt cô càng nóng hơn, tối hôm qua... quá điên cuồng rồi, đều do anh ấy.
Nhiếp Thu Sính cố gắng mặc quần áo. Bụng vang lên tiếng kêu rột rột, Nhiếp Thu Sính mới bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Tối hôm qua lao động với cường độ cao, từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, có thể không đói sao?
Cô sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, hít sâu một hơi, cô còn không biết lát nữa phải nói như thế nào với Thanh Ti đây?
Vực dậy dũng khí, Nhiếp Thu Sính mở cửa bước ra ngoài.
Cô vừa bước ra, Thanh Ti đã nhìn thấy rồi: "Mẹ tỉnh rồi à, mẹ có đói không, đã nghỉ ngơi khỏe chưa ạ?"
Nhiếp Thu Sính nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của con gái, đột nhiên cảm thấy chột dạ: "Nghỉ ngơi khỏe rồi... "
Thanh Ti đột nhiên kêu lên: "Ôi, trên cổ mẹ sao có nhiều chấm đỏ quá vậy? À... con biết rồi, chắc là bị côn trùng nhỏ cắn, con đi lấy dầu cho mẹ."
Nói xong, Thanh Ti chạy đi lấy dầu.
Nhiếp Thu Sính sửng sốt, vội vàng sờ lên cổ, bỗng nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878353/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.