Du Dực liếm môi, hồi tưởng về hình ảnh lúc nãy, anh không thể ngờ được rằng có thể thực hiện giấc mơ của mình vào tối hôm nay. Khoảnh khắc hoàn toàn có được cô, Du Dực nghĩ rằng mình chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Du Dực cúi đầu hôn nhẹ lên môi Nhiếp Thu Sính, tay khẽ vén những sợ tóc còn vương trên mặt cô, con tim vì cô mà trở nên mềm mại đến không thể tin được.
Anh biết, Nhiếp Thu Thích thật sự thích anh nên mới có thể đồng ý làm đến bước cuối cùng, nếu không cô đã không cho phép anh đến gần cô.
Trong lòng Du Dực tính toán, tiếp theo nên đi đăng ký rồi, trưa hôm nay chắc chắn không được, cô ấy đã quá mệt sẽ không thể dậy nổi.
Vậy... chi bằng chiều nay! Không biết... buổi chiều có thể kịp nghỉ ngơi lấy lại sức không nhỉ?
Anh nhìn khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của Nhiếp Thu Sính, trong lòng thấy hơi hối hận, đều tại anh "hành hạ" cô hơi nặng, nhưng... anh không thể kiềm chế được mà, cô quá hấp dẫn đối với anh, căn bản không thể nhịn được nữa, nếu như không phải cô đã kiệt sức, thì có khi anh vẫn chưa dừng lại đâu.
Trong lòng anh thầm nghĩ, bắt anh kiềm chế trước mặt cô, đó là đều không thể, trước đây chưa ăn được thì anh vẫn còn nhịn được, nhưng bây giờ... nghĩ cùng đừng nghĩ, xem ra chỉ đành phải dẫn cô đi rèn luyện chung với anh thôi.
Đã có được Nhiếp Thu Sính, trong lòng Du Dực như được lấp đầy.
Chỉ cần có cô, anh cảm thấy cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878347/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.