Chương trước
Chương sau
Du Dực ôm chặt cô: "Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương, điều này em cũng không nên hoài nghi được không?"
"Em... biết, anh sẽ không, nhưng... Nhưng... "
Nhưng mấu chốt là trong lòng của cô, cô áy náy nha! Lần đầu tiên của cô cũng không có cho anh, dù anh không ngại, nhưng trong lòng cô lại ái ngại.
Cô sợ về sau, Du Dực nhớ tới, sẽ ghét bỏ, sẽ để ý.
Du Dực cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Như thế này em chán ghét sao?"
Nhiếp Thu Sính lắc đầu, không chán ghét, cô rất thích anh hôn trán của mình, mỗi lần hôn cô đều có thể cảm nhận được anh tràn đầy cưng chiều. Đây là điều chưa từng có bất cứ ai cho cô.
Có lúc cô ảo tưởng Du Dực đem cô xem như con gái để yêu thương.
Cô biết, trên đời này ngoại trừ Du Dực, sẽ không có người thứ hai nữa, thương yêu cô, cưng chiều cô như vậy, thế thì cô làm sao có thể chán ghét anh.
Cô chỉ sợ, bản thân chưa đủ tốt, chỉ sợ bản thân không xứng với anh.
Du Dực lại hôn qua môi cô: "Như vậy thì sao, em chán ghét anh sao?"
Nhiếp Thu Sính vẫn như cũ lắc đầu: "Không ghét... "
Cô làm sao sẽ chán ghét anh, cho tới bây giờ cô đều không chán ghét cùng anh gần gũi và đụng chạm, mỗi lần anh hôn tay cô, thực ra trong lòng cô ;à mơ hồ yêu thích.
Du Dực nhìn cô nói: "Nếu như em không chán ghét, vậy anh sẽ tiếp tục, đến lúc em chán ghét, em cho rằng không có khả năng tiếp nhận, em cứ nói cho anh biết... Anh lập tức dừng được không?"
Nhiếp Thu Sính nghĩ, khi Du Dực dùng đôi mắt đào hoa đẹp đến không có thiên lí kia của anh, mang theo ôn nhu, mang theo thâm tình, nhìn bất kì phụ nữ nào trên đời này, sợ là... cũng không thể cự tuyệt đi.
Du Dực lại nhẹ giọng hỏi một lần: "Được không?"
Nhiếp Thu Sính cảm thấy, nói chung là... ánh trăng đêm nay thực sự quá tốt, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chưa kéo chặt, vừa vặn rơi xuống trên giường, giống như nước trong vậy, ở đó ánh trăng chiếu bóng hình xinh đẹp ở giữa. Con ngươi Du Dực yêu nghiệt như vậy, khiến người ta bị bối rối chóng mặt.
Nhiếp Thu Sính cũng không biết mình gật đầu như thế nào, cô thấy trên mặt Du Dực nụ cười nơi khóe môi nở rộ, so với ánh trăng ngoài cửa sổ càng thêm mê người.
Chờ cô phản ứng kịp, quần áo trên người cô đã bị Du Dực chẳng biết lúc nào lột đi sạch sẽ.
Thân thể của cô đã bị Du Dực làm cho động tình, mềm thành nước.
"Em... em còn chưa chuẩn bị tốt... Chờ một chút... "
Du Dực ôn nhu nói: "Không sao, anh vẫn luôn chuẩn bị, anh cho em thời gian... Chẳng qua, em phải để anh đỡ thèm một chút, nếu không, anh thực sự sợ là đời này đều không ‘lên’ nổi, em nhẫn tâm sao?"
Nhiếp Thu Sính cắn cắn môi, dường như... Đúng là không đành lòng.
Cô chưa nói xong, Du Dực đã biết đáp án, tiếp tục nói: "Mới vừa rồi chúng ta nói, chỉ cần em không ghét, anh liền có thể tiếp tục... Cho đến khi, em chán ghét mới thôi có đúng hay không?"
Nhiếp Thu Sính nhớ tới lần trước, Du Dực cũng là nói như vậy, hơn nữa, anh cũng xác thực không có tiến hành bước cuối cùng.
Vì vậy, Nhiếp Thu Sính lại dễ tin.
Nhưng cô đã quên, mới vừa rồi Du Dực đã lừa cô, huống chi, đàn ông nói gì vào lúc này, có thể tin tưởng sao? Có thể tin sao?
Hiển nhiên là không thể.
Sau đó việc Du Dực làm, khiến Nhiếp Thu Sính cảm thấy không còn mặt mũi nào mà nhớ lại, trên người cô mỗi một tấc da, đều bị anh hôn qua, miệng của anh luôn gọi tên cô, từng tiếng dường như dệt thành mạng lưới dày đặc, đem cô hoàn toàn bao vây lại căn bản không để cho cô tránh thoát, cam tâm tình nguyện bị lạc đường ở trong đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.