Du Dực ôm chặt cô: "Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương, điều này em cũng không nên hoài nghi được không?"
"Em... biết, anh sẽ không, nhưng... Nhưng... "
Nhưng mấu chốt là trong lòng của cô, cô áy náy nha! Lần đầu tiên của cô cũng không có cho anh, dù anh không ngại, nhưng trong lòng cô lại ái ngại.
Cô sợ về sau, Du Dực nhớ tới, sẽ ghét bỏ, sẽ để ý.
Du Dực cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Như thế này em chán ghét sao?"
Nhiếp Thu Sính lắc đầu, không chán ghét, cô rất thích anh hôn trán của mình, mỗi lần hôn cô đều có thể cảm nhận được anh tràn đầy cưng chiều. Đây là điều chưa từng có bất cứ ai cho cô.
Có lúc cô ảo tưởng Du Dực đem cô xem như con gái để yêu thương.
Cô biết, trên đời này ngoại trừ Du Dực, sẽ không có người thứ hai nữa, thương yêu cô, cưng chiều cô như vậy, thế thì cô làm sao có thể chán ghét anh.
Cô chỉ sợ, bản thân chưa đủ tốt, chỉ sợ bản thân không xứng với anh.
Du Dực lại hôn qua môi cô: "Như vậy thì sao, em chán ghét anh sao?"
Nhiếp Thu Sính vẫn như cũ lắc đầu: "Không ghét... "
Cô làm sao sẽ chán ghét anh, cho tới bây giờ cô đều không chán ghét cùng anh gần gũi và đụng chạm, mỗi lần anh hôn tay cô, thực ra trong lòng cô ;à mơ hồ yêu thích.
Du Dực nhìn cô nói: "Nếu như em không chán ghét, vậy anh sẽ tiếp tục, đến lúc em chán ghét, em cho rằng không có khả năng tiếp nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878344/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.