Con mắt Du Huy nhìn chằm chằm vịt quay, hận không thể lập tức nhào tới, một ngụm nuốt toàn bộ vịt quay, nó gật đầu: "Đúng, mẹ cháu chính là nói như vậy."
Đôi mắt nó trông mong nhìn DU Dực: "Cháu có thể ăn được chưa?"
Du Dực khoát tay.
Ánh mắt Du Huy sáng lên, liền nhào tới, xé một cái đùi vịt quay ra, há mồm chính là một ngụm lớn: "Ngô... Ăn ngon quá, ăn ngon quá đi... "
Du Dực thở dài, thằng bé này đoán chừng trong đầu chỉ có ăn, anh hỏi: "Dây chuyền đâu."
Du Huy vừa ăn vừa nói: "Cháu... Mẹ cháu nói... Ừm... Nếu đã không thích thì trước hết cứ để ở chỗ bà ấy vậy."
Du Huy vừa nói xong, trong lòng Du Dực liền thầm nói một tiếng, nguy rồi, Hạ Như Sương nhất định là phát hiện.
Người phụ nữ kia lòng dạ thâm trầm, nhất định là đã hoài nghi, anh không nên mạo hiểm như vậy.
Chỉ có điều, như thế này Du Dực xác nhận, dây chuyền này quả thật có vấn đề.
Về phần có phải là anh của anh đưa hay không, vậy thì khó mà nói.
Du Huy đang ăn vui vẻ, đột nhiên trong tay không còn một mống, vịt quay không còn, nó nhìn lại đuổi theo vịt quay, chi trông thấy, trong tay Du Dực giơ vịt quay rất cao, nó căn bản là với không tới.
Du Huy đang ăn hăng say, vịt quay này quá ngon đi, ngon hơn tất cả vịt quay trước đây nó ăn.
Đôi mắt nó trông mong nhìn Du Dực: "Chú, chú cho cháu ăn một miếng nữa đi, một miếng thôi... "
Du Dực nói: "Đem tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878338/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.