Hiện giờ đã sang buổi chiều, từ sáng khi Thanh Ti rời khỏi đến giờ cũng chưa ăn cái gì, nhất định cô bé đã đói lắm rồi. Nhưng con bé chỉ vừa mới hạ sốt, không thể ăn được đồ ăn nhiều dầu mỡ nên Nhiếp Thu Sính để Du Dực trông Thanh Ti, còn mình xuống bếp.
Anh chàng kia véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thanh Ti, "Chà, quả thực là một cô bé xinh đẹp đến cực điểm, hạ sốt rồi, không còn vấn đề gì nữa, cũng không cần tiêm... "
Thanh Ti vừa nghe chữ "tiêm" liền nhào tới trong lòng Du Dực: "Ba, con không tiêm đâu."
Du Dực ôm cô bé: "Ngoan, không tiêm, chú ấy đùa với con thôi, đến đây ăn táo trước đi."
Anh cầm trái táo đã gọt vỏ sạch sẽ, bỏ hạt, lại cắt thành những miếng nhỏ giống nhau rồi đưa cho Thanh Ti để cô bé cầm dĩa ăn từng miếng một.
Người đàn ông còn lại ở một bên tấm tắc thở dài: "Đời này tôi chưa bao giờ hình dung rằng cậu lại có lúc ôn nhu kiên nhẫn đến vậy."
Những động tác vô cùng kiên nhẫn vừa rồi của Du Dực khiến anh ta kinh ngạc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta căn bản không dám tưởng tượng rằng có một ngày mình lại nhìn thấy bộ dáng này của Du Dực.
Du Dực nhẹ xoa đầu Thanh Ti: "Con gái là phải nuông chiều, nâng niu."
Anh vừa dứt lời, Thanh Ti đã dùng dĩa châm một miếng táo đưa đến miệng anh: "Ba ơi, ba ăn táo đi... "
Du Dực há miệng ăn, vẻ mặt còn vô cùng đắc ý hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878321/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.