Cô nói: "Đi thôi, Thanh Ti, chúng ta về nhà trước đã, về sau chúng ta sẽ cảm ơn anh trai ấy của con..."
Hiện giờ Nhiếp Thu Sính cảm thấy chỉ có về nhà mới có được cảm giác an toàn, những chuyện xảy ra hôm nay quả thực đã khiến cô giống như chết đi sống lại, cảm giác sợ hãi này so với khi cô biết nhà họ Diệp muốn hại chết cô trong kiếp trước còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Thanh Ti cắn cắn răng: "Vậy... anh trai kia..."
Cô bé còn chưa nói được mấy lời với anh ấy, cũng chưa kịp hỏi xem nhà anh ở chỗ nào. Nhưng khi Thanh Ti nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt mẹ mình, hai mắt khóc sưng hồng, đành phải gật đầu. Cô bé quay đầu lại nhìn về hướng mà cậu bé khi nãy đã rời đi, nhớ tới cái tên trong những phút cuối cùng cậu nói cho cô: Nhạc Thính Phong!
Cô bé sẽ vĩnh viễn nhớ rõ cái tên này. Du Dực ôm chặt Thanh Ti, nắm tay Nhiếp Thu Sính, đi đến cửa hàng quần áo, thanh toán tiền, lấy lai đồ đạc mà khi nãy bọn họ đã bỏ lại, vội vàng rời đi.
Người tìm được rồi, đám cảnh sát đang tụ tập ngoài cửa lớn tự nhiên cũng tản đi. Lúc đi ra, đột nhiên có người gọi: "Du Dực..."
Du Dực nghe giọng liền biết ngay đó là ai, còn ai ngoài thủ trưởng của anh chứ, anh xoay người, nhẹ giọng trả lời: "Đợi tôi dẫn vợ con mình về nhà rồi nói sau."
Cục Trưởng là một ông chú khoảng hơn năm mươi tuổi, thân mình không cao, người hơi mập mạp, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878316/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.