Du Dực nhìn chằm chằm Nhiếp Thu Sính, hai tay đã nắm chặt lại. Anh vẫn luôn biết một điều, cô rất đẹp. Anh cũng biết, bộ váy đỏ này cô mặc ở trên người hẳn sẽ đẹp lắm, nếu không, anh cũng không chọn nó. Nhưng anh lại không tưởng tượng ra được rằng là cô đẹp tới mức này.
Lúc này, Bao Tự đại giai nhân trong điển tích từ xa xưa, vốn chỉ được dùng văn tự miêu tả, một khắc này, lại như hiển hiện trước mắt. Du Dự rốt cục hiểu được, vì sao thời xưa lại có câu khuynh quốc khuynh thành. Nếu anh là một vị quân vương, vì Nhiếp Thu Sính anh cũng tình nguyện bỏ qua hết thảy, chỉ cần có thể có được trái tim nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc Nhiếp Thu Sính từ cửa phòng thay đồ bước ra, trong đầu Du Dực đã là một mảng trống rỗng, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mọi vật quanh mình đều biến đi đâu hết. Anh ngẩn ngơ nhìn Nhiếp Thu Sính, ánh mắt khó có thể rời khỏi thân thể cô dù chỉ nửa phân.
Đôi môi đỏ mọng, da trắng như ngọc, eo thon nhỏ nhắn uyển chuyển. Quần đỏ, áo đỏ, tôn lên làn da như trong suốt, đôi cánh tay ngọc tinh tế mượt mà, gầy, nhưng không giơ xương. Vải mặc trên người áp sát da thịt, ôm trọn dáng người hoàn mỹ, cổ áo lộ ra một khoảng nhỏ, da thịt nhẵn nhụi, thực như vẽ rồng điểm mắt.
Du Dực vốn nghĩ rằng cô thích hợp nhất với những bộ quần áo đơn giản thanh lịch, nhưng thật không ngờ, màu đỏ này, lại là sự phối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878306/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.