Chương trước
Chương sau
Mẹ  tớ nói, tối nay tớ phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai nhà tớ phải ngồi xe rất lâu”
Thế nên, cuối cùng Sở Yêu cố gắng lấy hết dũng khí hỏi: “Sau này, nhất định tớ sẽ đi tìm cậu, Thanh Ti, cậu có thể... có thể chờ tớ không, chờ đến lúc tớ tìm thấy cậu, làm bạn gái của tớ?”
Thanh Ti: “Bạn gái?”
Cô bé định hỏi Sở Yêu đó có nghĩa là gì, Du Dực đã bước nhanh đến xuất hiện trước mặt hai đứa nhỏ.
Trong bóng tối, Sở Yêu nghe thấy giọng nói của Du Dực, người mà khiến người ta khiếp sợ: “Sở Yêu, cháu đang làm gì vậy?”
Sở Yêu nghe thấy câu hỏi đó của Du Dực liền bị dọa đến run cầm cập, vừa quay người lại đã nhìn thấy thân hình vừa cao vừa to của Du Dực, từ trong bóng tối bước ra, trên người tỏa ra một luồng khí lạnh.
Buổi tối mùa hè, đứng bên ngoài một lát thì cả người đã đẫm mồ hôi, thế nhưng Du Dực vừa bước đến Sở Yêu liền cảm thấy, toàn thân lạnh toát đến nổi hết cả da gà.
Thanh Ti nhìn thấy Du Dực vui mừng chạy
nhào đến: “Ba...”
Sở Yêu nuốt nước bọt: “Chú... chú Du... cháu, cháu nghe nói Thanh Ti sắp rời khỏi đây, cho nên, liền... liền gọi bạn ấy xuống, nói chuyện với bạn ấy, muốn... chào tạm biệt bạn ấy”
Du Dực bế Thanh Ti lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Sở Yêu: “Tạm biệt, nói với bạn gái?”
Sở Yêu vội vàng lắc đầu: “Không... không, ý của cháu, ý của cháu là... muốn Thanh Ti làm bạn thân của cháu, bạn thân...”
Sở Yêu cảm thấy mình thật đen đủi, rõ ràng nhìn thấy Du Dực từ trong nhà đi ra, đi vào nhà huyện trưởng, cậu mới chạy ra ngoài tìm Thanh Ti, nhưng sao chú ấy có thể ra ngoài nhanh vậy chứ, lại còn... lại còn nghe trộm cuộc nói chuyện của cậu và Thanh Ti. Thật quá bỉ ổi.
Du Dực: “Vậy sao?”
Sở Yêu gật đầu lia lịa: “Thật ạ, cháu thật sự là có ý đó”
Du Dực cau mày: “Thì ra là ý này à.”
Thanh Ti mỉm cười nói với Sở Yêu: “Cậu luôn là anh em rất tốt của tớ, giống với nhóm cậu Mập vậy”
Sở Yêu...
Du Dực nghe chỉ cảm thấy muốn cười, câu nói này của Thanh Ti, không nói còn được, nói rồi thì... trái tim pha lê bé nhỏ của Sở Yêu chỉ sợ đã vỡ thành trăm mảnh rơi lả tả xuống đất rồi.
Lại còn giống với nhóm cậu Mập, ha ha ha, Du Dực không thể không cười hai tiếng.
Câu nói của Thanh Ti đã đủ khiến Sở Yêu về nhà đau lòng mất mấy ngày rồi, Du Dực cũng không định để cậu ta chịu thêm nỗi khổ khác nữa, anh nói: “Được rồi, về nhà thôi, hôm nay chú sẽ không đi tìm ba cháu nữa, mới tý tuổi, đừng có suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, phải chăm chỉ học hành biết chưa?”
Sở Yêu dốc hết dũng khí cuối cùng hỏi Du Dực: “Chú Du, vậy... sau này, cháu lớn rồi, nếu cháu muốn tìm Thanh Ti, cháu phải đi đâu tìm ạ, mọi người có quay lại đây nữa không?”
Du Dực đang bế Thanh Ti quay người lại, nghe thấy câu nói này, thuận miệng nói lại một câu: “Đợi đến khi cháu lớn rồi, đỗ vào trường đại học tốt nhất cả nước, cháu sẽ tìm thấy Thanh Ti”
Sở Yêu ánh mắt lóe sáng, hét lớn từ sau lưng Du Dực: “Chú Du, đợi khi cháu lớn rồi, cháu nhất định sẽ đỗ vào trường đại học tốt nhất, cháu nhất định sẽ như vậy...”
Du Dực không nói gì mà chỉ cười, không hề coi lời nói của Sở Yêu là thật.
Thanh Ti nhoài người từ trên vai Du Dực nhìn về phía Sở Yêu vẫy vẫy tay, tạm biệt cậu.
Khi đó, Du Dực đâu biết được rằng, chính câu nói đó của anh đã vô tình chôn sâu trong lòng của Sở Yêu hạt giống – tôi - nhất định phải đỗ vào trường đại học tốt nhất.
Trời sáng, Nhiếp Thu Sính tỉnh dậy từ sớm, xuống giường chuẩn bị bữa sáng.
Đây là bữa sáng cuối cùng cô chuẩn bị ở căn nhà này.
Du Dực nghe thấy tiếng động bên ngoài liền tỉnh dậy, nhìn thấy hình dáng đang bận rộn trong phòng bếp, anh đi về phía đó, từ phía sau lưng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của người kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.