Hơn nữa còn đang nhìn cô mỉm cười, đôi mắt đào hoa ấy, ấm áp đến nỗi
khiến cho người đối diện xao động không thể kìm chế được bản thân mà đắm chìm trong đó.
Có điều, Nhiếp Thu Sính bình tĩnh lại rất nhanh, toàn thân đều nóng bừng, tức tối nói: “Du Dực, anh... anh... lại lừa em nữa...”
Du Dực oan ức nói: “Anh thề anh thật sự chưa nhìn thấy gì, anh nghe thấy em mặc đồ xong rồi, mới quay người lại...”
Cho dù là có nhìn thấy đi chăng nữa, anh cũng sẽ nói là không thấy gì.
Nhiếp Thu Sính bặm môi, còn lâu cô mới tin.
“Anh xin thề, anh thật sự không nhìn thấy gì cả, thật đấy!”
Nhiếp Thu Sính không muốn để ý đến anh nữa, túm tóc rồi dùng dây cao su từ phía sau cột lên cao.
Cô muốn đứng dậy nhưng lại bị Du Dực bước một bước dài chắn phía trước ấn cô ngồi xuống, “Giận thật à, anh thật sự không gạt em..... nếu em thấy bực mình thì em đánh anh đi được không?”
Nhiếp Thu Sính quay đi không thèm nhìn anh: “Ai thèm đánh anh, người thì cứng như đá vậy, đánh anh chưa đau thì tay em đã bị đau trước rồi!”
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, không hề nghe thấy được sự tức giận trong câu nói mà trái lại càng giống đang nũng nịu hơn, Du Dực chỉ cảm thấy yêu cô gái trước mặt vô cùng, bất kể cô nói gì, làm gì, đều rất đẹp, làm cho anh lúc nào cũng muốn nâng niu, chiều chuộng.
Du Dực đứng trước Nhiếp Thu Sính quả thật không có chút dáng điệu tự cao tự đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878263/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.