Chương trước
Chương sau
Du Dực nhếch mép mỉm cười, đưa tay
ra sau đóng cửa lại: “Quan tòa hết
cách, nhưng tôi có cách. Muốn biết không?”
Yến Tùng Nam nhìn thấy nụ cười của Du Dực, liền cảm thấy rùng mình, hắn liên tục lùi về phía sau: “Không, tôi không muốn biết. Anh đến đây làm gì? Thời gian phiên tòa tạm nghỉ sắp hết rồi, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm
לל ^
liều.
Thực ra, trong lòng Yến Tùng Nam đã sớm đoán được Du Dực muốn làm gì. Tên gian phu này từ trước đến nay đều dùng những thủ đoạn thô bạo đơn giản nhất. Nhìn bộ dạng của Du Dực, Yến Tùng Nam liền đoán ra ngay.
Du Dực nhếch môi, chậm rãi đi về phía trước. Luật sư Triệu bị anh nhìn tới phát sợ, vội nói: “Cậu muốn làm gì? Đây là tòa án, tôi cảnh cáo cậu, tôi là luật sư...”
Du Dực bẻ ngón tay, khớp tay phát ra âm thanh “răng rắc” khiến người nghe nổi hết da gલે.
Du Dực bước từng bước về phía luật sư Triệu: “Luật sư? Ông đã nhắc nhở tôi, giữ lại ông đúng là một tai họa; chi bằng, hôm nay giải quyết luôn ở đây đi. Không có ông lên tòa, tôi tin mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều”
Đây không phải là muốn giết ông ta diệt khẩu sao?
Luật sư Triệu nghe xong sợ đến mức bắp chân bị chuột rút, liên tục lùi về phía sau: “Cậu không thể làm như thế. Đây là tòa án, cậu không dám giết tôi, cậu không dám...”
Du Dực cười khẩy: “Bộ dạng bây giờ của hai đứa con trai Diệp Kiến Công ra sao, tôi nghĩ ông chắc chắn đã biết. Đến cả nhà bọn họ tôi còn dám động, ông nói xem, tôi sẽ sợ ông sao?”
Luật sư Triệu đến từ Lạc Thành, ông ta làm thuê cho Diệp gia, đương nhiên là biết tình hình hiện nay của Diệp gia. Ông ta nhớ lại Diệp Kiến Công bị chấn động não phải nằm viện. Hai con trai ông ta bị chặt hết chân tay đang nằm trong bệnh viện, nửa đời sau cũng không thể đứng dậy được nữa.
Luật sư Triệu càng nghĩ càng thấy sợ. Người đàn ông trước mắt này, không có cái gì cậu ta không dám làm.
Ông ta mở miệng la lên: “Người đâu, có...”
Ông ta còn chưa la lên được mấy tiếng, miệng đột nhiên bị nhét một đống đồ, bịt kín miệng ông ta lại. Luật sư Triệu còn chưa biết thứ trong mồm ông ta là gì thì đã bị đạp mạnh một cước vào bụng.
“Rầm!!!”, một cái ngã nhào trên mặt đất, đầu cắm xuống đất, ngã đau đến nổ đom đóm mắt, đau đớn khắp mình mẩy.
“A... a. a.a. a... a.” Luật sư Triệu đau đớn nằm giãy dụa trên mặt đất.
Du Dực giẫm một chân lên ngực ông ta, dùng sức giẫm xuống, khiến ông ta không thể nhúc nhích.
Yến Tùng Nam đứng một bên mừng thầm trong lòng. “Đáng đời!”. Thế nhưng hắn vẫn tỏ vẻ sợ sệt nói: “Anh.Anh thả luật sư Triệu ra. Đây là tòa án, anh đúng là coi trời bằng vung
גל י
Du Dực lạnh giọng quát: “Câm mồm! Nếu như không phải bởi vì còn cần mày ký tên vào thỏa thuận ly hôn, tao sớm đã đánh mày răng rơi đầy đất rồi, mày nghĩ mày còn có thể yên lành đứng ở đó sao?”
Anh cúi xuống nhìn luật sư Triệu đang vô cùng sợ hãi, bĩu môi nói: “Lão già Diệp Kiến Công quả là to gan tới mức khiến tôi bội phục. Xem ra ông ta đã quên sạch những lời tôi cảnh cáo ông ta. Nếu đã như vậy, thì chỉ có thể lôi ông ra làm vật hy sinh trước.”
“Cà vạt đẹp lắm!!!..” Nói xong, Du Dực dùng sức thắt chặt cà vạt trên cổ luật sư Triệu.
Đồng tử của luật sư Triệu co lại, cổ bị thắt chặt, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn.
Ông ta không ngờ, Du Dực lại dám làm thật. Anh muốn thắt cổ chết ông ta.
Hai tay luật sư Triệu kéo cà vạt, hai chân đạp loạn xạ trên mặt đất, hô hấp không thông khiến mặt ông ta đỏ bừng.
Yến Tùng Nam đứng bên cạnh nhìn đến trợn tròn cả mắt. Hắn không ngờ, Du Dực lại làm thật. Hắn sợ đến mức ngồi phịch xuống đất: “Anh. Anh điên rồi, anh điên rồi. Đây là tòa án, anh giết ông ấy, anh cũng chạy không thoát đâu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.