Diệp Kiến Công thở dài một tiếng:
“Như Sương, nếu như tôi tiếp tục ra tay, cô có biết điều gì sẽ đợi nhà chúng tôi không? Đó không phải là một người đàn ông bình thường, hậu phương của anh ta đáng sợ hơn chúng ta nhiều, chúng ta không đấu lại được với anh ta.”
“Đợi anh ta chết rồi, thì cái hậu phương gì cũng vô ích thôi, Diệp Kiến Công, tôi thấy ông càng già càng vô tích sự. Trên đời này không có ai lợi hại cả, chỉ có ông không có bản lĩnh mà thôi. Hôm nay ông gọi cho tôi, rốt cục chỉ là để nói ông muốn dừng lại, ông không định động đến Nhiếp Thu Sính nữa, nhưng ông không thấy đã quá muộn rồi sao? Từ 20 năm trước ông đã nên biết rằng, trên đời này có cô ta thì không có chúng ta, cô ta không chết, thì người phải chết sẽ là chúng ta, lẽ nào ông muốn ngồi chờ chết?”
Diệp Kiến Công vịn vào tường, cố gắng không để mình ngã xuống, lão thều thào: “Tất nhiên tôi không muốn chờ chết, nhưng cô chưa gặp thằng đó đâu, nó thật sự là một con ác quỷ cô có biết không”
“Chỉ có đồ vô tích sự mới lấy cớ như vậy, nếu như ông không đi giết Nhiếp Thu Sính và cái thằng đó, thì tôi sẽ trừng trị họ Diệp nhà ông trước. Tôi có thể nâng nhà ông lên, thì cũng có thể kéo nhà ông trở lại vạch xuất phát”
Lời nói của Hạ Như Sương khiến Diệp Kiến Công sững sờ, bao nhiêu năm nay, lão cứ tưởng rằng giữa lão và ả là mối quan hệ gắn bó hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878241/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.