Trước tiên, Du Dực đi đến nhà gã một chuyến, sau đó mới đi ra chợ, quả nhiên gã vẫn đang bày hàng ở đó, có lẽ gã cho rằng, bọn họ đã chết rồi, sẽ không đến gây phiền phức cho gã, thế nên, vẫn yên tâm bày hàng buôn bán.
Du Dực cảm thấy đôi khi con người là một loài động vật vừa phức tạp lại vừa đáng sợ. Bình thường anh không ít lần đến sạp hàng nhỏ đó, biết là có lúc gã có cân thiếu một hai lạng, nhưng chưa từng vạch mặt gã.
Dù sao thì, thức khuya dậy sớm bán hàng cũng không dễ dàng gì, ai cũng vất vả cả.
Thế nhưng, anh không hiểu được, làm sao con người ấy lại có thể thản nhiên giúp kẻ khác hạ độc hại người, sao lại thế được, sao lại có thể liều lĩnh như vậy được?
Lẽ nào, gã không sợ sao?
Du Dực bước đến trước mặt gã, gã sợ đến chết đứng người lại, trong tay đang nắm một con cá bắt lên chuẩn bị giết thịt cho khách, thì tõm một tiếng, con cá thoát khỏi tay gã, quay trở lại bơi lội trong chậu nước.
Gã bán cá lúc đó sợ đến run rẩy, khuôn mặt trắng bệch: “Anh... anh.”
Du Dực mỉm cười: “Hôm qua tôm mua ở chỗ anh không tồi, tôi đích thân quay lại mua thêm, còn tôm không?”
Cả đêm không ngủ, đi đi về vừa vừa huyện Bình và Lạc Thành, trên người Du Dực vẫn còn chút dấu vết của gió sương, khuôn miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng giá
lạnh.
Gã ta sợ đến nỗi hoàn toàn không nói nên lời:
“Tôi... tôi... tôi
Du Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878234/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.