Nhiếp Thu Sính đặt đồ đang làm dở trong tay xuống: "Anh còn nói... hôm nay, hôm nay em không nấu cơm."
Bộ dáng của cô thẹn quá hóa giận, làm cho Du Dực có chút say mê, ánh mắt trừng thật to, bờ môi mịn đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, thoạt nhìn tựa như một thiếu nữ chưa trải việc đời.
Du Dực thiếu chút nữa không khống chế được đến hôn cô.
Anh giữ chặt tay Nhiếp Thu Sính, không cho cô rút khỏi, "Anh làm."
Nhiếp Thu Sính liếc anh: "Anh thật sự muốn làm sao?"
"Khụ... anh, về sau cố gắng học làm một chút, mỗi ngày em phải nấu ăn rồi thu dọn việc nhà quá mệt mỏi, hôm nay... anh đi ra ngoài mua."
Lời của Du Dực êm dịu, mặc kệ cô có bao nhiêu tức giận, bị anh dụ dỗ như vậy, giận nhiều hơn cũng hết.
Cô cảm thấy như mình cùng cãi nhau với ông xã, như cô vợ nhỏ được ông xã dỗ dành.
Cái ý nghĩ này làm cho Nhiếp Thu Sính càng xấu hổ hơn.
Trong lòng cô mải suy nghĩ, không có phát hiện Du Dực đã đến bên cạnh cô, ôm lấy bờ vai cô, "Đêm nay... có thể cho anh ngủ trên giường không?"
Nhiếp Thu Sính...
...
Giữa trưa, Du Dực đúng là không để cho Nhiếp Thu Sính xuống bếp nữa.
Ở giữa buổi trưa bên ngoài trời nóng gay gắt, Du Dực không cam lòng để cho Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti ra ngoài, chính anh tự đi đến quán ăn mua mấy món Thanh Ti và Nhiếp Thu Sinh thích mang về.
Lúc trở về, bị một tên ăn mày vô cùng bẩn, trên mặt bôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878209/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.