"Được rồi, chuyện của người đàn ông này, trước mắt cứ để đó."
Hiện tại Diệp Kiến Công đã không có sức để đi thăm dò Du Dực, ông phải nắm chắc thời gian để giải quyết Nhiếp Thu Sính.
Hôm nay nếu biết người đàn ông kia có lai lịch rất lớn, ngược lại sẽ làm cho lúc ông làm việc, sợ bóng sợ gió, như vậy không bằng dứt khoát không biết.
Ông muốn đợi giải quyết xong Nhiếp Thu Sính, sau đó sẽ xem lại có thể điều tra ra người đàn ông bảo vệ cô ta rốt cuộc là có lai lịch gì không.
...
Sáng sớm tỉnh lại, Nhiếp Thu Sính mở mắt ra liền nhìn thấy đầu tiên, là khuôn mặt của Du Dực... Ách, thật đúng là vẫn đẹp mắt như cũ, chỉ là, sao có vẻ giống như một đêm không ngủ được, trong ánh mắt che kín tơ máu, dưới mắt còn có chút quầng thâm.
Nhiếp Thu Sính chống người ngồi dậy: "Anh... làm sao lại giống như..."
Du Dực nằm trên mặt đất không nhúc nhích, miễn cưỡng nhìn cô: "Em cảm thấy, anh ôm em, có thể ngủ sao?"
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, nhanh chóng đứng lên, "Đáng đời..."
Du Dực nhìn cô nói: "Thu Sính, bóp tay cho anh đi, tê dại vô cùng, không động đậy được nữa rồi."
Nhiếp Thu Sinh liếc nhìn cánh tay của anh, vẫn còn duy trì cái tư thế kia, cô sờ sờ cổ, hình như cô vẫn luôn gối lên cánh tay kia.
"Thật sự rất tê?"
Du Dực gật đầu: "Thật? Tốt xấu gì, nó cũng làm gối cho em một đêm, em có phải nên thương tiếc nó một chút không?"
Nhiếp Thu Sính do dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878207/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.