Trong lòng Nhiếp Thu Sính run lên, anh... anh chẳng lẽ đoán được cô vừa muốn nói gì dù chưa nói xong?
Cô không nhúc nhích, cũng không nói gì, bỗng nhiên, thân thể bay lên, bị người ôm ôm ngang lấy, từ trên giường chuyển xuống trên mặt đất.
Nhiếp Thu Sính níu lấy ngực áo Du Dực, đè nặng âm thanh, kêu lên: "Anh làm cái gì vậy?"
Du Dực buông cô ra, ôm vào trong ngực: "Ngủ đi, giường quá nhỏ, anh không thể đi lên... vậy đành để em ủy khuất xuống cùng anh rồi."
Nhiếp Thu Sính đập bả vai Du Dực hai cái: "Anh mau buông ra."
"Đừng nhúc nhích, anh cũng không muốn làm gì khác, chỉ muốn ôm em ngủ một giấc."
Nhiếp Thu Sính chỉ càm thấy gương mặt mình nóng hổi: "Thanh Ti trông thấy thì còn ra thể thống gì nữa?"
Du Dực chân thành nói: "Thanh Ti trông thấy còn vui vẻ đấy..."
"Anh..."
Cuối cùng, Nhiếp Thu Sính không dùng dằng với Du Dực nữa, bị anh kéo, mặt dán vào bộ ngực anh, nghe tiếng tim của anh đập mạnh mẽ.
Cô vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ, không bao lâu sau, cơn buồn ngủ lại kéo tới, một lúc sau liền ngủ rồi.
Nhiếp Thu Sính ngủ rồi, nhưng Du Dực lại không thể nào ngủ được.
Anh thở dài một tiếng, rốt cuộc đã biết, cái gì gọi là lấy đá tự đập vào chân mình.
Trong ngực là nhuyễn ngọc ôn hương, trong hơi thở quanh quẩn lấy trên người cô mùi thơm ngát ngào ngạt, trời mùa hè quần áo sơ sài, bọn họ ôm nhau ở tư thế này, tầng quần áo kia hầu như không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878205/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.