Thanh Ti gật đầu: “Vâng, con biết, chú Du Dực cũng nói như vậy, nhưng nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, con sẽ vẫn xông lên đánh bạn ấy.”
“Con bé ngốc này, người khác mắng một hai câu không làm mẹ bị xây xát gì cả, đối với mẹ con mới là quan trọng nhất, nếu như con mà bị thương thật, mẹ sẽ đau lòng lắm đấy.”
Thanh Ti duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra ôm lấy cổ mẹ: ‘Lần sau con sẽ cẩn thận mà mẹ.”
Nhiếp Thu Sính hôn lên trán con gái: “Con ngoan, muộn rồi, đi ngủ thôi.”
“Vâng ạ…”
Không lâu sau, Thanh Ti đã nửa mơ nửa tỉnh gọi: “Mẹ ơi…”
“Sao vậy con?”
“Ba… ba hôm nay đẹp trai cực kì.”
Nhiếp Thu Sính: “Ba?”
Thanh Ti không nói gì nữa, cô bé đã ngủ say rồi.
Đầu có Thu Sính chỉ toàn là từ ba vừa phát ra từ miệng Thanh Ti.
Cô không hề nghĩ rằng Thanh Ti đã giấu cô, gọi Du Dực là ba, mà nghĩ rằng, Thanh Ti lại đã yêu quý Du Dực đến mức đấy hay sao, nói mơ cũng gọi anh là ba?
Còn cô có lẽ cũng nên vì con gái mà suy nghĩ kĩ?
Gần về sáng Thu Sính mới ngủ được, nên sáng hôm sau 7 giờ rồi vẫn chưa tỉnh.
Cô bị đánh thức bởi tiếng la ó ẩm ỹ.
Thu Sính ngồi bật dậy, nhìn thấy Thanh Ti cũng vừa bị đánh thức, bộ dạng hoảng hốt không hiểu có chuyện gì, cô nghe thấy từ dưới vọng lên tiếng la ó, kèm theo những từ ngữ chửi bới không hay.
Nhiếp Thu Sính vội vàng bịt chặt tai Thanh Ti, ôm lấy con đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878183/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.