Nhiếp Thu Sính từ từ đứng lên, xoay người nhìn ra cửa.
Sắc trời bên ngoài vẫn âm u như cũ, mưa chưa hề tạnh, trong phòng khách đèn sáng, bóng Du Dực đứng ở cửa vừa rõ ràng lại vừa cô đơn.
Cô chỉ thấy cả người Du Dực đã ướt đẫm, mặt đầy nước mưa, giọt nước chảy từ khuôn mặt xuống, dưới chân anh trên mặt đất đã tạo thành một vũng nước.
Ánh mắt của anh như là được nước mưa gột rửa, đen nhánh kinh người, anh nhìn chằm chằm Nhiếp Thu Sính, không nhúc nhích.
Ngay khi vừa nhìn thấy anh, tảng đá trong tim Nhiếp Thu Sính mới hạ xuống một chút, cuối cùng anh ấy cũng về rồi, anh ấy không bỏ đi.
Cô vội cầm lấy chiếc khăn bước nhanh tới: "Bên ngoài trời đang mưa to, anh đi đâu vậy đến ô cũng không cầm, dầm mưa lâu thế này, anh muốn bị cảm à, anh có biết... Ưm..."
Vừa tới trước mặt anh, chiếc khăn trong tay còn chưa kịp đưa đến trên người anh, đã bị anh đột nhiên nắm cổ tay, dùng sức kéo vào trong ngực, không cho cô bất kì thời gian trì hoãn, liền chăn ngay lấy môi cô.
Cơ thể Nhiếp Thu Sính nhất thời cứng ngắc, đây không phải là lần đầu tiên Du Dực hôn cô.
Nhưng lần này lại không giống trước kia.
Anh hôn hung bạo, mang theo chút phẫn nộ, giày vò môi cô có chút đau, thế nhưng từ trong nụ hôn của anh cô lại cảm thấy sự thương tiếc, Nhiếp Thu Sính muốn giãy giụa, nhưng cô cảm thấy thân thể của mình hình như không khống chế nổi nữa, tấm thảm trong tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878166/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.