Nhiếp Thu Sính nhanh chóng kéo quần áo cùng khăn trải giường khô xuống.
Du Dực thì đứng ở bên cạnh nhìn cô.
Quần áo treo hơi cao, Nhiếp Thu Sính với không tới, Du Dực đưa tay ra giúp cô lấy xuống, hai người lẳng lặng làm, bên ngoài là mưa giông, trên ban công cũng yên tĩnh nặng nề.
Cất xong quần áo Nhiếp Thu Sính xoay người rời đi, đi được mấy bước cô dừng lại do dự một chút quay đầu, chỉ thấy Du Dực vẫn đứng ở đó như cũ không nhúc nhích.
Nhiếp Thu Sính cắn cắn môi, mở miệng nói: "Muộn thế này... Sao anh còn chưa ngủ?"
"Em cũng vậy mà."
"Em... em là nghe thấy tiếng sét đánh mới tỉnh, nhớ tới trên ban công quần áo chưa thu, em lo lắng cửa sổ không đóng, nên... Đi ra ngoài..."
Cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Du Dực: "Em xem, mỗi khi em nói dối em đều nói rất nhiều, rõ ràng là chưa ngủ."
Nhiếp Thu Sính ôm chặt y phục trong tay, trong đầu nhớ tới lời nói trước khi ngủ của Thanh Ti.
Cô tìm được công tắc điện trong phòng khách, bật lên một bóng đèn trên tường không quá sáng.
Cô nói: "Trên ban công lạnh, vào đi"
“Sao hả? Không sợ anh nữa à?”
Du Dực đi tới, bóng dáng anh cao lớn, ánh sáng phòng khách mờ nhạt theo anh tiến vào dường như lập tức sáng bừng lên.
"Em đi lấy chén nước." Nhiếp Thu Sính xoay người đi.
Cô rót hai chén nước, để xuống: "Nếu đã không ngủ được, thì... tâm sự đi."
Du Dực ngồi xuống bên cạnh cô: "Được, nói chuyện phiếm, muộn đến mấy anh cũng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878164/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.