Du Dực vốn cho rằng bản thân khá điềm tĩnh và có khả năng tự chủ tốt, nhưng sau khi gặp được Nhiếp Thu Sính tất cả những tính cách đó đều biến mất sạch sành sanh. Nhưng anh cũng vui mừng không kém vì trên thế gian này may mà vẫn còn một người có thể khiến anh lòng dạ rối bời, ngày đêm thương nhớ, nguyện vì cô mà từ bỏ hết tiền duyên, nếu không cả đời này anh lẻ loi biết mấy.
Thanh Ti gật đầu: “Ba có cố ý đâu, lúc về con sẽ nói với mẹ, ba tốt như thế chắc chắn mẹ con sẽ không giận ba đâu mà.”
Du Dực thầm thở dài, đó là vì con không biết rằng ba cưỡng hôn mẹ con thôi.
…
Chuông cửa reo lên, Nhiếp Thu Sính ra mở cửa nhìn thấy hai người đang đứng bên ngoài. Cô lướt qua Du Dực, gật đầu với Thanh Ti: “Về rồi hả, cơm mẹ nấu xong rồi, con đi rửa tay trước rồi ăn cơm.”
Nhiếp Thu Sính như thường lệ chìa tay ra đón lấy cặp sách của Thanh Ti, nhưng lúc này balo của con bé đang ở trên tay Du Dực, cô vừa chìa tay ra liền rụt lại, quay người bước vào trong.
Thanh Ti hết nhìn mẹ lại nhìn sang Du Dực chớp chớp mắt: “Mẹ vẫn còn giận kìa.”
Du Dực nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Thế nên ba phải nhờ cả vào con đấy!”
Thanh Ti vỗ bồm bộp vào ngực: “Ba cứ để con!”
Hai người rửa tay xong đi ra đã thấy Nhiếp Thu Sính bày biện đồ ăn lên bàn, bát đĩa cũng được dọn sẵn. Cô nói: “Ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878160/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.