Chương trước
Chương sau
Trước đây Yến Tùng Nam đối với nhà họ Diệp chỉ có oán, nay hắn đối với nhà đó chỉ có căm hận, cho dù là Diệp Linh Chi hay người nhà họ Diệp khác, đều là cái gai trong mắt hắn.
Yến Tùng Nam thấy người nhà họ Diệp, thân dưới bắt đầu đau, không biết do tâm lý hay là đau thật, nỗi căm hận của hắn đã dâng lên đến đỉnh đầu chuẩn bị phun trào.
Yến Tùng Nam biết lúc này không thể lộ ra, hắn phải nhịn.
Hắn muốn báo thù thì phải nhịn, bởi vì giờ hắn vẫn chưa có khả năng đó.
Xe mở cửa ra, Yến Tùng Nam xuống xe, vẻ mặt tỏ ra hân hoan vô cùng, hắn vội vàng điđến trước mặt Diệp Linh Chi với bước đi khập khiễng: “Linh Chi, anh về rồi đây, anh không ngờ là em …”
Bốp…
Yến Tùng Nam chưa nói xong đã bị cái tát của Diệp Linh Chi cắt ngang.
“Đồ vô dụng, tôi đã bảo anh về, anh nhây gì mà nhây, đến lời của tôi cũng không thèm nghe, anh muốn tạo phản hả? …” Diệp Linh Chi chưa nói gì đã chửa xối xả, trong lòng cô hiện giờ chỉ tràn đầy uất ức, Diệp Kiến Công đã hỏi cô ta rất nhiều lần Yến Tùng Nam sao chưa về.
Nếu không phải như vậy, sao cô ta phải đứng ngoài cửa Diệp gia chờ người chứ?
Thấy mặt Yến Tùng Nam, cơn tức của Diệp Linh Chi lập tức ập tới, chỉ cảm thấy lấy hắn ta không chỉ làm khó bản thân, mà còn vì hắn ta, hại đến bản thân cô ta không ngẩng đầu lên nổi trong nhà họ Diệp.
Nghĩ vậy thôi, Diệp Linh Chi càng tức tối, bốp bốp, lại đánh thêm hai cái, hoàn toàn không nể mặt e dè người xung quanh.
Thời gian qua Yến Tùng Nam dưỡng thương, đa số nằm trên gường, người hắn mệt, Yến Linh Chi lại đánh rất mạnh, đánh đến nỗi hắn đứng không vững, suýt ngã.
Diệp Linh Chi càng sôi máu: “Mới đánh anh có hai cái mà muốn ngã rồi? Anh nói xem anh còn tích sự gì, không có một chút tiền đồ nào, lúc đầu sao tôi lại mù mắt lấy cái thứ như anh chứ …”
Trong lòng Yến Tùng Nam chỉ muốn phanh thây Diệp Linh Chi ra thành mấy chục khúc, đối với người phụ nữ này, hắn ta đã hoàn toàn không có chút tình nghĩa vợ chồng gì nữa, chỉ có hận, dẫu dầm nát hài cốt thành tro bụi cũng không nguôi hận.
Mặt hắn vẫn nở nụ cười, còn nịnh nọt: “Linh Chi à, em nguôi giận nào … đừng giận nữa, nếu em muốn đánh thì để về nhà rồi anh để em đánh được không?”
Diệp Linh Chi nhìn khinh bỉ nói: “Chẳng trách người ta đều nói anh là đồ trai bao bám váy vợ, bị đánh thế này còn không có chút phản kháng nào, có giỏi thì anh nói lại tôi thử xem nào, nói không chừng tôi còn đánh giá cao anh phần nào.”
Yến Tùng Nam cười dịu dàng: “Mình là vợ chồng, con cái đã lớn hết cả, anh còn nói lại em làm gì, đứng bên ngoài lâu rồi, chân có mỏi không? Vào nhà trước đã.”
Diệp Linh Chi muốn chửi hắn ta thêm mấy câu nữa, nhưng ánh sáng đèn xe hắt vào, thấy khuôn mặt của Yến Tùng Nam, cô ta ngỡ ngàng, cảm thấy sao so với Yến Tùng Nam trước đây có gì đó khác rất khó tả, mặt mày trắng bệch lộ vẻ mệt mỏi, còn có vài phần cảm giác gầy yếu, ngũ quan lại có vẻ nhu hòa hơn trước nhiều.
Diệp Linh Chi thấy là lạ, nhưng ánh mắt Yến Tùng Nam nhìn cô ta vẫn dịu dàng hiền hòa như ngày nào, cứ như tràn ngập tình yêu thương vô tận vậy.
Điều này đã khiến tâm trạng cô ta tốt hơn một chút, ánh mắt Yến Tùng Nam khiến cô ta rất thích.
Tuy là kiểu trai bao ăn bám vợ, nhưng đánh chửi cỡ nào cũng không oán trách nửa lời, lúc nào cũng yêu cô, mấy người lấy chồng nhà giàu có bao giờ được hưởng thụ thế này, nghĩ vậy, lòng ham hư vinh của Diệp Linh Chi lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Yến Tùng Nam sống cùng Diệp Linh Chi nhiều năm, tự khắc hiểu rõ tính tình của cô ta, xem ra cô ta đã nguôi ngoai phần nào, liền nói: “Linh Chi à, chúng ta vào nhà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.