Du Dực đứng dưới sân trường chờ Thanh Ti. Trời nắng chói chang nhưng anh cũng không có ý tìm một chỗ râm mát. Đối với anh chút nắng này có nhằm nhò gì.
Không biết từ lớp học nào truyền đến tiếng đọc sách vanh vách của bọn trẻ, Du Dực yên lặng lắng nghe trong chốc lát.
Đợi không bao lâu thì tiếng chuông tan học vang lên, Du Dực nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Thanh Ti chạy về phía anh.
Đợi Thanh Ti chạy đến trước mặt, anh khom người bế Thanh Ti lên.
“Đi thôi, con gái, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Rất nhiều học sinh ở xung quanh đều quay ra nhìn. Thanh Ti ôm cổ Du Dực, trên mặt hiện rõ nụ cười hồn nhiên trong sáng.
Trên đường về nhà, Thanh Ti hỏi Du Dực: “Ba, ba nghĩ liệu Chu Giai Oánh còn có thể quay lại học không ạ?”
Du Dực: “Sẽ không.”
Thanh Ti cảm thấy kì lạ: “Vì sao ạ? Không phải hiệu trưởng nói chỉ cần bạn ấy sửa đổi tốt rồi thì có thể quay lại trường sao?”
Du Dực nói: “Ba không thể nói chắc được là cô bé sẽ sửa đổi tốt hay không, nhưng về cơ bản thì cô bé đã không thể sửa đổi được nữa, tâm lý cô bé trưởng thành quá nhanh, đã vượt xa khỏi tâm lý mà một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có.”
Du Dực không biết mình nói như thế, Thanh Ti nghe có hiểu không?
Bề ngoài Chu Giai Oánh là một đứa trẻ, nhưng tuổi tâm lý đã không phải rồi.
Nếu như chỉ là lòng đố kỵ của trẻ con, là vô tình phạm lỗi, thì vẫn có thể sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878139/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.