Mỗi người nên có nguyên tắc của mình, chỉ cần chính mình cho rằng không sai, thì không cần xin lỗi ai cả, bất kể là ai.
Thanh Ti mím môi, mũi cay cay, ghé vào trên bả vai Du Dực, quả nhiên ba bênh vực nó, nó không sai.
Nó khóc nói: "Ba, con đau chân..."
Thanh Ti khóc lòng Du Dực đều xoắn cả lại, anh nói: "Ba ba bế con, con không phải đi, một hồi liền hết đau."
Đợi một hồi, hiệu trưởng vội vàng tới rồi, cô giáo Tôn cũng xụ mặt đi tới. Cùng đi còn có cả thầy giáo vừa lên lớp ban nãy.
Nhìn thấy hiệu trưởng không đợi ông ta nói gì, Du Dực nói thẳng: "Phiền hiệu trưởng, mời phụ huynh Chu Giai Oánh đến."
Hiệu trưởng: "Thế nhưng..."
Du Dực không để ông nói hết: "Nửa giờ đủ chứ?"
Hiệu trưởng chống lại ánh mắt của Du Dực, căn bản không dám nói không, "Vâng, vâng..."
Cô giáo Tôn ở một bên hừ lạnh: "Ỷ thế hiếp người."
Du Dực liếc mắt đảo qua cô giáo Tôn, cố nén sự kích động muốn đạp cô ta ra ngoài: "Cô chính là cái cô chủ nhiệm không phân biệt tốt xấu, chẳng phân biệt được đúng sai, quát mắng con gái tôi, còn dùng hình phạt thể xác với con bé đúng không?"
Cô giáo Tôn ngẩng đầu, "Tôi không phân biệt đúng sai thế nào, con gái anh sai rồi còn không..."
Cô ta chưa nói xong, Du Dực đột nhiên cầm hộp phấn viết trên bàn giáo viên đập tới, làm cô ta sợ hãi hét ầm lên, hộp phấn viết bay sát qua đầu cô ta.
Du Dực muốn đánh cô ta, thế nhưng ở trường học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878129/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.