Du Dực lại hỏi một câu: "Có ai biết không? Chú là ba của Thanh Ti, nếu có ai biết, hãy nói cho chú biết được không?"
Trong phòng học yên lặng mấy giây, ngồi trước Thanh Ti có một cô bé chơi khá thân với nó liền mở miệng nói: "Cháu biết..."
Cô bé vừa nói xong, còn có mấy bạn nhỏ cũng lên tiếng.
"Cháu cũng biết..."
"Cháu cũng biết..."
Cô bé lên tiếng đầu tiên vốn là một cô bé rất hoạt bát, thích nói chuyện, nó lập tức kể hết: "Chú,hôm nay chú đưa Thanh Ti đi học còn bế cậu ấy vào tận cửa phòng học, bọn cháu đều rất hâm mộ Thanh Ti, nhưng Chu Giai Oánh lại nói Thanh Ti lớn như vậy mà vẫn để bế, không có chân hay sao? Còn nói cậu ấy có phải què không..."
Cô bé này ăn nói lanh lợi, trí nhớ vô cùng tốt, tái hiện lại hoàn cảnh lúc đó vô cùng chân thật.
Một cậu bé khác bổ sung: "Đúng đúng đúng, lúc đó Thanh Ti liền nói một câu, sau đó cậu ta khóc rồi chạy ra ngoài mách cô giáo, không bao lâu sau thì cô giáo tức giận gọi Thanh Ti đi ạ."
Du Dực cố nén giận, anh cúi đầu hỏi Thanh Ti: " Con gái ngoan, nói cho ba biết, con nói nó cái gì?”
Thanh Ti còn chưa lên tiếng, cô bé kia liền nói: "Thanh Ti thì nói cậu ấy được ba bế thì sao, cậu ta giỏi thì bảo ba cậu ta cũng ôm cậu ta như vậy đi, cậu ấy cùng ba cậu ấy tình cảm tốt, cậu ta là cái quái gì mà quan tâm... Sau đó, Chu Giai Oánh liền khóc chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878127/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.