Quả nhiên, người với người sống cùng nhau, đều dùng chân tình để đổi lấy chân tình, bạn đối xử với người khác như thế nào, người khác cũng sẽ đối xử với bạn như thế.
Thanh Ti mừng rỡ ôm lấy cổ Du Dực: "Cảm ơn chú Du, chú là tốt nhất."
Vừa mới cao hứng, khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti lại xụ xuống: "Nhưng mà, nhỡ mẹ lại không vui thì làm sao bây giờ?"
Du Dực ấn vào mũi nó: "Vậy tạm thời không nói cho mẹ con biết, đây là bí mật của hai chúng ta."
"Vâng vâng vâng..." Thanh Ti gật đầu liên tục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng.
Du Dực véo nhẹ cái mũi của nó: "Đi, ba đưa con vào lớp học..."
Thanh Ti ôm chặt cổ của anh, cái đầu nhỏ tựa trên bờ vai anh, nụ cười trên khuôn mặt tựa như bông hoa nhỏ nở rộ rực rỡ nhất.
Anh đưa nó đến cửa lớp học, xoa xoa đầu nó: "Con vào đi, đợi lúc về, ba lại đến đón con."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti ửng đỏ, giòn giã kêu lên: "Tạm biệt ba."
Một tiếng gọi ba này khiến lòng Du Dực đều mềm nhũn.
"Mau vào đi thôi."
Thanh Ti đầy sức sống tiến vào phòng học, vừa ngồi xuống, bạn bè xung quanh liền vây lấy.
"Thanh Ti, người kia là ba của cậu à, tốt với cậu thật đấy, bế cậu tới tận cửa phòng học, ba của tớ không bế tớ từ lâu rồi."
"Đúng vậy, ba của tớ cũng không đưa tớ đi học, toàn là bảo mẫu nhà tớ đưa tớ đi thôi, tớ cũng muốn được ba đưa đến trường."
"Tớ cũng muốn, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878121/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.