Nhiếp Thu Sính còn chưa đặt muôi xuống, đã thấy bên cạnh lẳng lặng đưa bát qua.
Cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt Du Dực, trên mặt anh mang vẻ mỉm cười, đôi mắt hoa đào kia dường như có thể hút cả người vào trong đó.
Nhiếp Thu Sính vội vàng cúi đầu xuống, nhận lấy cái bát, múc nhanh thêm một bát nữa, đặt tới trước mặt anh.
Bữa cơm này, có lẽ chỉ có Thanh Ti là ăn ngon nhất, đặt đũa xuống thì bụng đã tròn xoe.
Nó nhìn Nhiếp Thu Sính, lại nhìn Du Dực, hai người một thì đỏ mặt, một thì nghiêm trang, nó cười hi hí: "Chú Du, mẹ, con ăn xong rồi ạ."
Nhiếp Thu Sính vội đặt đũa xuống: "A... ăn xong rồi à, vậy... vậy con đi học đi."
Du Dực nói với Thanh Ti: "Thanh Ti, chờ một chút, chú đi rửa bát đũa, xong chúng ta đi."
"Vâng."
Nhiếp Thu Sính hấp tấp nói: "Cứ để em làm cho."
Du Dực liếc cô một cái, Nhiếp Thu Sính lập tức không nói nữa...
Anh thu dọn bát đũa trên bàn rất nhanh, bê vào phòng bếp.
Thanh Ti ở bên ngoài nói với Nhiếp Thu sính: "Mẹ, chú Du lợi hại thật."
Cô hỏi lại: "Vậy con nói xem lợi hại như thế nào?
Thanh Ti ngẩng đầu, vẻ mặt tự hào nói: "Mọi thứ đều lợi hại, chú Du là người giỏi nhất mà con gặp."
Nhiếp Thu Sính hơi nhíu mày, định nói một câu, nhưng thấy Thanh Ti tự hào như vậy, thích thú như vậy, cô lại nghĩ, thôi, không nên đả kích Thanh Ti thì hơn..
Thanh Ti yêu quý Du Dực, để cho nó gần gũi với anh đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878119/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.