Chương trước
Chương sau
Kết quả là thằng nhóc kia đột nhiên ôm lấy Nhiếp Thu Sính: "Con không đi, con không đi, con muốn đi cùng Thanh Ti đến trường, cô, cô cho Thanh Ti đến trường cùng con đi, xin cô đấy, cô..."
Nhiếp Thu Sính sững sờ, không ngờ Sở Yêu lại đột nhiên nhào tới.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Du Dực đã đen mặt lại, một tay xách Sở Yêu lên.
Thằng nhóc thối này vẫn còn dám ôm lấy cô gái mà anh thích ngay trước mặt anh, mặc dù nó mới tám tuổi, thế những cũng là một nửa con trai rồi.
Bản thân Du Dực còn không dám tùy tiện ôm lấy một cái, nó lại dám có lá gan này?
Lửa trong lòng Du Dực từ từ bốc lên, tóm lấy Sở Yêu, mở cửa ra ngoài.
Nhiếp Thu Sính ở đằng sau gọi cũng không được.
Sở Yêu bị Du Dực xách trong tay, hai chân ở trên không, giãy giụa kêu: "Chú muốn làm gì, con còn chưa gặp Thanh Ti mà?"
Du Dực cười lạnh: "Cháu ngoan ngoãn mà đi theo ba mình đi, trong nhà Thanh Ti còn có ba mẹ, còn chưa tới phiên cháu đâu."
"Chú, cháu thật sự là muốn làm bạn với Thanh Ti."
"Làm bạn? Chú lại cảm thấy là cháu thích Thanh Ti xinh đẹp nhà chú."
Sở Yêu nhỏ giọng nói: "Nhưng Thanh Ti thật sự rất xinh mà."
Du Dực...
Tuổi còn nhỏ đã học nhìn nhan sắc người khác, hừ, không biết là người nhà dạy dỗ thế nào?
Du Dực nhìn thấy xe Sở gia dừng ở dưới lầu, anh đi đến trước xe, trực tiếp mở cửa xe ném Sở Yêu vào.
Cục trưởng Sở nhìn thấy con trai bị người ta ném trở lại, đau lòng không thôi.
Thế nhưng anh ta lại không dám chỉ trích Du Dực, nhìn con trai vô sự rồi vội vàng hỏi: "Cậu Du, đây là sao vậy? Cô bé nhà cậu đâu?"
Du Dực lạnh lùng nói: "Tự tôi sẽ đưa nó đi học, anh cứ mang con của mình đi nhanh đi."
Cục trưởng Sở biết tính cách con trai mình, thằng nhóc này trong nhà được nuông chiều đến ngang ngược, ở bên ngoài không biết lại làm ra chuyện gì, anh ta vội hỏi: "Có phải do thằng nhóc này làm gì để cho cậu tức giận không?"
Du Dực lướt qua vẻ mặt ủy khuất của Sở Yêu, một chút cũng không khách khí, trực tiếp nói: "Tuổi còn nhỏ không lo học, lại đi để mắt tới cô bé xinh xắn, lớn lên còn được, còn trẻ con thì không thể cưng chiều như vậy."
Đây là lần đầu Du Dực đánh giá một đứa bé nghiêm khắc như vậy.
Thật sự là Sở Yêu không nên có tư tưởng linh tinh đối với Thanh Ti nhà bọn họ, lại càng không nên ôm bà xã tương lai của anh.
Cục trưởng Sở bị nói khiến cho khuôn mặt già đỏ rần, vội nói: "Cậu Du bớt giận bớt giận, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc này thật tốt, khụ khụ, có điều, thủ tục chuyển trường cho Thanh Ti đều đã làm xong, đến lúc đó cậu cứ trực tiếp đi tìm hiệu trưởng, họ sẽ an bài cho Thanh Ti ở lớp tốt nhất."
Du Dực gật đầu: "Cảm ơn!"
"Cậu khách khí quá, đây đều là việc nhỏ, lần trước nếu không phải nhờ cậu bắt được đám buôn người kia thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. Giờ tôi đi trước, cậu cũng đừng chấp nhặt với trẻ con."
"Tạm biệt." Du Dực nói xong, xoay người rời đi, không chừa chút mặt mũi nào cho cục trưởng Sở.
Có điều cục trưởng Sở có vẻ cũng không quá để ý, đợi sau khi Du Dực rời đi, vội vàng lên xe: "Con trai, con ở nhà người ta rốt cuộc là làm cái gì vậy?"
Sở Yêu ủy khuất muốn chết: "Con không làm cái gì cả, con chỉ đến tìm Thanh Ti rủ đi học cùng thôi."
"Vì sao con để ý nhà người ta nhiều như vậy, con nói xem, có phải con thích cô bé nhà bọn họ không?"
Sở Yêu bĩu môi nói: "Đúng là con thích mà, chẳng lẽ xinh xắn như vậy còn không khiến người ta thích ư?"
Cục trưởng Sở...
Trời ạ, con của anh ta có phải là đã phát triển có chút quá sớm không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.