Chương trước
Chương sau
Kỳ thật, biệt hiệu cũng không có gì, nhưng Du Dực nghe không thuận tai, cô bé nhà chúng ta xinh đẹp mà lũ nhóc này lại đặt cái tên vớ vẩn vậy?
Anh dừng lại, ánh mắt quét qua mấy đứa nhóc kia, người nhà những đứa trẻ này cũng rất lợi hại đó, con trai nhà cảnh sát trưởng, cháu trai của nhà phó huyện trưởng, cháu gái nhà huyện trưởng, vân vân.
Ánh mắt Du Dực lạnh lẽo nhìn qua bọn nó, mấy đứa trẻ sợ tới mức câm như hến, không dám nói lời nào.
Anh thả Thanh Ti xuống, nói với bọn nó: "Thanh Ti nhà chúng ta là một cô bé, mấy đứa các cháu đều là con trai, phải biết bảo vệ con gái, không được bắt nạt nó, nếu như các cháu dám bắt nạt nó sẽ khiến ta không vui, mà ta không vui hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hiểu chưa?"
Mấy đứa nhóc gật đầu: "Hiểu rồi ạ!"
Du Dực xoa đầu Thanh Ti: "Đi chơi cùng bọn chúng, không được chạy ra bên ngoài sân nữa, bên ngoài có người xấu."
Thanh Ti gật đầu: "Vâng, con biết rồi."
"Chú phải đi ra ngoài một lúc, sẽ sớm trở về, con phải ngoan ngoãn đấy."
Thanh Ti hết sức gật đầu: "Vâng, con nhất định sẽ không đi ra ngoài."
Du Dực đứng dậy, "Phải chơi hòa thuận với Thanh Ti nhà chúng ta đó."
Mấy đứa trẻ cùng kêu lên: "Vâng..."
Du Dực rời khỏi, anh đi tới chỗ trạm gác cửa, nói với bảo vệ: "Ông Mã, tôi hoài nghi mấy người này là bọn buôn người chuyên lừa gạt trẻ con, bọn họ tới nơi này nhất định là thám thính đấy, vừa mới nhìn trong sân chúng ta nhiều trẻ con như vậy, nói không chừng còn có thể quay lại, ông lập tức báo với đội trưởng Vương, tôi đi đuổi theo mấy người kia."
"Được được, tôi lập tức gọi điện thoại..." Cả đám trẻ con trong sân này đều quý giá như vậy, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, người canh cổng là ông cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Du Dực cố ý nói như vậy, anh căn bản cũng không có ý định buông tha mấy người kia.
Vừa rồi do Thanh Ti ở đó, anh không tiện ra tay, nếu con bé không có ở đây, anh đã sớm đánh chết mấy kẻ kia.
Sau khi anh thông báo liền vội đuổi theo.
Du Dực đối với việc theo dõi này rất am hiểu, nửa giờ sau đã chặn mấy kẻ kia ở trong ngõ cụt.
Mấy người kia lúc trước đã cảm thấy Du Dực có thân phận không tầm thường, vì vậy chưa dám đối chọi với anh, nói: "Người anh em, vừa rồi là chúng tôi sai, chúng tôi không cố ý thất lễ với anh."
Du Dực cười lạnh: "Vậy sao? Nhưng tôi không nhìn lầm, tôi thấy mấy người cũng không giống người tốt, tôi nghi ngờ các anh là bọn buôn người."
"Lời này cũng không thể nói lung tung, chúng tôi chỉ đến tìm người, người anh em, anh đã hiểu lầm rồi."
"Tôi cảm thấy tôi không có hiểu lầm, tôi thấy các anh chính là bọn buôn người." Hôm nay các người, người nào cũng đừng hòng thoát.
Người nọ cũng đã tức giận, "Người anh em, là anh cố ý muốn bắt lỗi đúng không? Chúng tôi không muốn đối chọi với anh, nhưng anh cũng đừng có khinh người quá đáng, anh cảm thấy chỉ một mình anh cũng có thể đánh thắng chúng tôi?"
"Không sai, tôi chính là cố ý."
Anh còn chưa dứt lời, bản thân đã ra tay, những người khác đều không thấy rõ anh tung ra nắm đấm, chỉ nghe thấy người vừa cùng anh nói chuyện phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ngã xuống đất, mấy cái răng lẫn máu rơi trên mặt đất.
Mấy người còn lại đều trợn tròn mắt, sau khi sững sờ lại như ong vỡ tổ vọt lên, thế nhưng cũng không có ích gì, Du Dực đá tới mấy cú, những người kia đều ngã xuống.
Du Dực đánh bọn chúng ngất xỉu toàn bộ, sau đó tìm ảnh chụp trên người bọn họ, toàn bộ lấy đi.
Không bao lâu, đội trưởng Vương của cục cảnh sát mang người đến, liền cảm tạ với anh.
"Thật sự rất cảm ơn anh, đi, tôi mời cậu đi uống rượu."
Du Dực cự tuyệt: "Không được, tôi phải về nhà ăn cơm, quay về trễ người trong nhà lại lo lắng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.