Chương trước
Chương sau
Anh nhẹ nhàng nói một câu, tựa như đang làm một chuyện đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn.
Nhiếp Thu Sính kinh ngạc nói: “Hả? Anh đã thuê nhà rồi?”
Cô đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, dự tính dùng thời gian khoảng 2, 3 ngày để đi xem nhà, nhưng không ngờ Du Dực chỉ mới ra ngoài một, hai tiếng thì đã xử lý xong hết mọi chuyện, tốc độ nhanh đến chóng mặt!
Du Dực ôm lấy Thanh Ti, nói: “Nói ra cũng do trùng hợp, khi đang rửa xe, vừa hay ở phía trước cũng có người đang rửa xe, tôi nghe anh ta nói người thân của anh ta chuyển lên thành phố nên muốn cho thuê lại căn nhà ở đây. Thế là tôi hỏi thử, ai ngờ anh ta cứ bắt tôi đi xem qua căn nhà. Tôi nghĩ dù sao cũng đang muốn thuê nên đi thử xem sao, kết quả là căn nhà đó cũng không đến nỗi nào, thế là tôi quyết định thuê luôn, cô đừng trách tôi tự ý làm là được rồi."
Lý do trên là do Du Dực từ bịa ra, bây giờ anh vẫn không thể để Nhiếp Thu Sính biết thân phận của anh được, không phải anh cố ý giấu cô mà bởi vì thứ nhất là thân phận của anh không thể tùy tiện lộ ra được.
Thứ hai, cũng bởi vì anh phải cẩn thận, đối phương không phải là một cô gái trẻ tùy tiện, cũng không phải là kiểu người ngây thơ dễ tin vào người khác. Cô ấy là Nhiếp Thu Sính, anh không muốn khiến cô hiểu lầm rằng anh đang khoe khoang làm màu, cũng không muốn gây thêm áp lực cho cô.
Anh chỉ muốn cô cảm thấy rằng anh và cô đều là những người rất bình thường, sau này đợi cô ly hôn rồi, khi anh theo đuổi cô thì có thể cô sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Nếu như vừa bắt đầu giữa hai người đã có khoảng cách thì sau này sẽ càng khó tiếp cận cô ấy hơn.
Trước đây Du Dực làm bất kỳ chuyện gì đều rất quả đoán, không hề có chuyện dây dưa kéo dài, nhưng chỉ khi đối mặt với Nhiếp Thu Sính, anh luôn cảm thấy lo lắng, sợ rằng sẽ làm sai chuyện gí đó khiến cô không thích, nên mỗi một chuyện anh làm đều phải cân nhắc rất kỹ càng.
Nhiếp Thu Sính vội vàng nói: “Sao tôi có thể trách anh được, tôi chỉ cảm thấy… bản thân thiếu nợ anh quá nhiều.”
Ngày hôm nay còn chưa trôi qua nhưng những thứ cô thiếu nợ Du Dực đã không biết phải đáp trả lại anh như thế nào.
Nhiếp Thu Sính từ một người không hề thích lợi dụng người khác, nay cô lại phải nhờ cậy sự giúp đỡ của Du Dực, cô thật sự đã lâm vào đường cùng nên bất đắc dĩ chỉ có thể làm như thế.
Thật ra, cô luôn cảm thấy bất an, người ta giúp cô một việc lớn như thế, sau nay cô nên đền đáp lại như thế nào đây?
Nhiếp Thu Sính rất lo lắng sau này trả không nổi món nợ nhân tình này thì phải làm sao mới tốt?
Tuy Du Dực nói là muốn trả ơn, nhưng… sự giúp đỡ này lại quá lớn rồi.
Du Dực nhìn thấy vẻ áy náy trên gương mặt của Nhiếp Thu Sính, dường như cô cảm thấy lo lắng về sự giúp đỡ của anh. Anh hiểu rõ những người như cô, họ sợ nhất là thiếu người khác một món nợ nhân tình. Nhưng khi anh giúp cô, anh không hề nghĩ tới việc cô có thể trả được những gì, anh chỉ muốn cuộc sống của cô tốt hơn một chút, anh chỉ muốn dùng cách riêng của mình để giúp đỡ cô.
Du Dực cúi đầu nhìn Thanh Ti, cười và nói: “Dù ơn chỉ bằng một giọt nước cũng phải xem như là cả một dòng suối mà báo đáp, huống chi đây lại là ơn cứu mạng? Nếu không có cô, tôi đã chết lâu rồi.”
Anh quay đầu nhìn Nhiếp Thu Sính, bờ môi gợi cảm nở một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười ấy tiến thẳng vào đáy mắt, dịu dàng tựa như ánh nắng ban mai.
Nhiếp Thu Sính nhìn đến xuất thần, khi cô phản ứng trở lại thì thấy Du Dực và con gái đang nhìn và cười cô, nhất là Du Dực tuy rằng cười rất nghiêm túc nhưng cô luôn cảm thấy có sự trêu ghẹo trong mắt anh.
Nhiếp Thu Sính nhất thời đỏ mặt, vội vàng khom người nhặt lấy giày của Thanh Ti lên: “Thanh Ti, con đã lớn rồi, đừng bắt chú phải ôm con nữa, mang giày vào rồi tự đi nào!”
Thanh Ti muốn xuống nhưng Du Dực lại không chịu buông ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.