May mắn là anh đã đuổi theo, bằng không có lẽ anh sẽ hối hận cả đời. Du Dực quay đầu như cười như không, hỏi: "Cửa xe vẫn còn khóa?"
"Tôi... Tôi, đây là... tôi chỉ lo lắng con bé bị sốt, bên ngoài lại lạnh như vậy, gió... Nhỡ con bé bị trúng gió thì không tốt... Chính là như vậy đó". Yến Tùng Nam vắt óc tìm mưu tính kế, nghĩ hẳn là không lộ ra việc hắn đang nói dối.
Du Dực cười lạnh: "Mày khẳng định người ở bên trong là vợ con mày sao?"
"Đương nhiên, đương nhiên rồi..."
"Nhìn bộ dạng hiện tại của mày, tao cảm thấy giống bắt cóc hơn đấy."
Yến Tùng Nam liên tục lắc đầu: "Sao có thể chứ, người ở bên trong thật sự là vợ tôi, tên gọi Nhiếp Thu Sính. Người dân quanh đây đều biết chúng tôi, đứa bé vợ tôi ôm trong lòng là con gái tôi, tên Yến Thanh Ti, bé gái bên cạnh là em gái tôi, tên Yến Như Kha, sao tôi lại giống bắt cóc chứ? Tiên sinh, có đùa cũng không thể đùa quá trớn như vậy đâu."
Yến Tùng Nam một hơi đem hết tin tức Du Dực muốn biết nói ra hết cả.
Anh thản nhiên nói: "Mở cửa xe"
Yến Tùng Nam hoảng hốt: "Tiên sinh, chuyện này... không cần mở cửa xe đâu..."
Du Dực: "Mở."
Giọng anh không chừa đường lui, đôi mắt lạnh lùng nhìn Yến Tùng Nam, hắn đang sợ tới mức tay chân luống cuống không biết nên như thế nào. Vấn đề ở đây là Nhiếp Thu Sính, nếu hắn mở cửa, vạn nhất cô chạy mất thì làm sao đây?
"Tiên sinh, giờ mà mở cửa xe, gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878051/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.