Cả tối không thấy Yến Như Kha quay về, Nhiếp Thu Sính cũng không đi tìm, từ nay về sau cô sẽ không quan tâm nữa.
Sau khi ăn sáng xong, cô đưa Thanh Ti đi đến trường tiểu học cách đó vài dặm đường, đây là trường tiểu học duy nhất ở khu vực này.
Đến trước cổng trường, cô cúi xuống xoa đầu Thanh Ti: “Con chăm chỉ học nhé, nếu có ai bắt nạt con, thì nói cho mẹ biết.”
Thanh Ti gật đầu: “Con biết rồi, mẹ”
Nhìn bóng dáng Thanh Ti khuất sau cánh cổng trường, Nhiếp Thu Sính mới rời đi.
Cô biết rằng Yến Tùng Nam sắp sửa quay về rồi, cô muốn chuẩn bị trước, nhưng khó quá, cô vốn không có học thức, nếu như Yến Tùng Nam không đồng ý thì thật khó mà li hôn với hắn được.
Nếu như thật sự không được, cô chỉ còn cách đem Thanh Ti bỏ chạy khỏi đây.
Thật sự đến khi chết đi sống lại, đối diện với sự thật, Nhiếp Thanh Sính mới biết rằng bước chân đi thật khó khăn.
Diệp gia có thế lực vô cùng lớn ở Lạc Thành, cô mà tự mình chạy đến Lạc Thành thì chẳng khác nào tự tìm đến chỗ chết.
Nhiếp Thu Sính đi lên phố, muốn đi loanh quanh xem xét nghe ngóng, cô cũng không biết đến đây làm gì, chỉ là muốn đi thử vận may.
Thế nhưng rõ ràng là, vận may của cô quà tồi, đi cả một vòng rồi mà vẫn chưa gặp được bất cứ điều gì.
Đến giữa trưa, trời nắng nóng oi bức, Nhiếp Thu Sính không đành lòng đi ăn cơm, liền ngồi nghỉ dưới bóng râm của một gốc cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878023/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.