Mười năm nay, Du Dực đi đến mọi miền của đất nước, đặt chân đến những nơi mà Nhiếp Thu Sính hằng mơ tưởng nhưng không có cách nào tới được.
Ông dùng đôi chân của mình đo đếm chiều dài đất nước.
Đã mười năm rồi, một đi chưa trở lại, ông chưa lần nào quay lại gặp Yến Thanh Ti.
Ông biết hết những bộ phim mà Thanh Ti đã đóng, biết rõ cô đã đạt được những giải thưởng gì, biết rằng cô lại dính scandal, nhưng chắc chắn cô sẽ vạch mặt kẻ đã tạo ra scandal ấy và trị cho hắn một trận đã đời. Cô vẫn là một Thanh Ti như vậy, rất kiêu ngạo nhưng cũng vô cùng lương thiện.
Mười năm rồi, cũng mới chỉ đi hết được một góc của trái đất. Càng đi nhiều, Du Dực càng ý thức được sự ngắn ngủi của cuộc đời.
Ông không thể bằng lòng với việc chỉ nắm lấy chiếc chìa khóa chìm vào giấc ngủ, không thể chấp nhận rằng sẽ không bao giờ được gặp lại người ấy nữa.
Càng đi, ông càng muốn có một con người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt ông chứ không phải là chiếc nhẫn lạnh ngắt không một chút hơi ấm, ông hi vọng người con gái ông yêu có thể đến đứng trước mặt ông.
Du Dực lần tay chạm vào chiếc nhẫn cứng đơ dưới lớp áo, cảm giác như có thể cảm thấy hơi thở và nhịp tim của mình vậy.
Chiếc nhẫn như một người bạn, ngày nào cũng nói chuyện với ông, nếu không thì ông đã không thể chịu đựng được một thời gian dài như vậy.
Du Dực ngước mắt nhìn lên đỉnh núi bị mây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878014/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.