Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại căn tin, sau khi Kiều Hi Âm và Hứa Viên Viên lấy cơm xong thì tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Kiều Hi Âm gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên, cắn miếng đầu tiên, hương vị chua ngọt vừa miệng, cháy xém vừa vặn, thật sự rất ngon.
Món sườn xào chua ngọt ở cửa số 8 đúng là ngon nhất!
Cô hài lòng nheo mắt lại, tốc độ ăn cũng nhanh hơn.
Nhờ phúc của Kiều Hi Âm đứng xếp hàng, nên Hứa Viên Viên cũng mua được sườn xào chua ngọt, nên cũng ăn uống cực kỳ ngon miệng.
Sau khi ăn liên tục hai miếng sườn xào chua ngọt, Hứa Tròn Tròn nhìn vào đĩa đồ ăn chỉ còn lại bốn miếng, nên cố gắng không ăn nữa, cô ấy muốn chừa lại những món ngon để ăn sau, vì vậy cầm đũa gắp món khác ăn tiếp.
Hứa Viên Viên nhỏ giọng hỏi: “Âm Âm, cậu ăn nhiều như vậy không sợ mập sao? Không phải là cậu thấy Tư Tinh Duệ để ý người khác nên tự sa ngã, ăn uống quá độ đó chứ, đừng mà, vì một người không thích mình mà để bản thân mập lên là không đáng đâu, sau khi mập lên muốn giảm cân thật sự rất khó!”
Tại Nhất Trung Giang Thành, vẻ ngoài của Kiều Hi Âm được xem là đứng đầu, cô được xưng là hot girl của trường.
Kiều Hi Âm ngoại trừ có vẻ ngoài xinh đẹp, thì dáng người thon thả duyên dáng của cô, cũng khiến rất nhiều người ghen tị.
Vì vậy khi Kiều Hi Âm đến căn tin, có không ít cô gái âm thầm nhìn xem cô sẽ ăn gì.
Sau đó bọn họ phát hiện, Kiều Hi Âm chỉ ăn một hai muỗng cơm, các món ăn phụ đều là đồ chay, rất ít khi ăn thịt, dường như một tuần chỉ ăn thịt khoảng một hai lần, còn thường xuyên lấy canh miễn phí của căn tin.
Kiều Hi Âm là vị hôn thê của Tư Tinh Duệ, hằng ngày đều ngồi xe của nhà họ Tư để đi học, chuyện này tất cả mọi người đều biết, nên chắc chắn là cô không hề thiếu tiền, cho nên càng không có khả năng cô ăn ít như vậy là vì muốn tiết kiệm tiền.
Vì vậy mọi người đều cho rằng, dáng người mảnh mai của Kiều Hi Âm đều là do nhịn đói mà có!
Nhưng hôm nay, cơm trưa của Kiều Hi Âm có tận hai phần sườn xào chua ngọt, một con cá kho tộ, canh gà cà rốt, rau xanh và trứng chiên…cơm cũng là hai ba muỗng, khay thức ăn thật sự rất đầy.
Sức ăn có thể so được với một vài học sinh nam!
Cũng không thể nói là học sinh nữ không ăn được nhiều, nhưng so với thói quen ăn uống của Kiều Hi Âm lúc trước, thật sự rất khác nhau.
Bởi vì Hứa Viên Viên có dáng người mập mạp nên bị khá nhiều người cười chê, thậm chí bọn họ còn đặt biệt danh cho cô ấy là ‘em gái mập’.
Nhưng vì cơ thể của cô ấy thuộc dạng cũng có thể mập ngay cả khi uống nước, nên đã từng âm thầm học theo cách ăn của Kiều Hi Âm, kết quả cân nặng không thể giảm xuống, hơn nữa còn vì bụng đói mà không còn sức để học tập, nên Hứa Viên Viên chỉ có thể từ bỏ.
Hứa Viên Viên hiểu rất rõ những lo lắng sau khi tăng cân, vì vậy cô ấy không nhịn được mà khuyên Kiều Hi Âm vài câu.
Kiều Hi Âm uống một ngụm canh, thoải mái chậm rãi nói: “Yên tâm đi, cơ thể của tớ không dễ béo như vậy, ăn nhiều cũng không sao cả. Trước kia tớ không ăn nhiều, đơn giản là vì tớ quá nghèo mà thôi, nên không thể không ăn mặc tiết kiệm.”
Hứa Viên Viên nghĩ tới tình cảnh của Kiều Hi Âm ở nhà họ Tư, ngay lập tức khó chịu nói: “Âm Âm, cậu dọn ra ngoài ở cũng tốt, cậu ở nhà họ Tư mà phải ở phòng của người giúp việc, mỗi ngày đều phải ăn uống tiết kiệm, mỗi tháng còn phải đóng 20.000 tệ tiền ăn uống và tiền thuê phòng, đúng là chơi người khác mà! Số tiền này hoàn toàn đủ để cậu thuê một căn hộ gần trường, lại còn có thể mời một người nấu cơm, chắc chắn vẫn còn dư ra một ít!”
Hứa Viên Viên đang tức giận nên không khống chế được âm lượng, vì thế có rất nhiều người kinh ngạc nhìn về phía các cô.
Hứa Viên Viên vội vàng bịt kín miệng mình lại, nhỏ giọng hỏi Kiều Hi Âm: “Âm Âm, có phải tớ nói sai rồi không…”
Nếu lỡ Kiều Hi Âm thật sự không muốn dọn ra ngoài, chỉ tức giận lỡ miệng nói thôi thì sao?
Kiều Hi Âm biết Hứa Viên Viên thật lòng tức giận thay cho mình, bây giờ tâm lý của cô cũng đã mạnh mẽ hơn, nên không còn quan tâm đến những người khác sẽ nghĩ gì về mình nữa, dọn ra ngoài cũng không phải là lời nói cho vui.
Cô cười mỉm nói: “Không sao đâu, cậu nói rất đúng, nhưng mà chúng ta tập trung ăn cơm đi, không nên nhắc đến những người khiến chúng ta ăn không ngon miệng như vậy.”
Lúc này Hứa Viên Viên mới thả lỏng: “Đúng, ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Tốc độ Kiều Hi Âm ăn cơm rất nhanh, đây là nhờ ở mạt thế tám năm tập luyện ra được, nhưng động tác của cô không hề thô lỗ mà cực kỳ lịch sự.
Sau khi Hứa Viên Viên ăn xong, thì Kiều Hi Âm cũng ăn xong.
Hai người bưng khay thức ăn về quầy thu dọn.
Kiều Hi Âm vừa xoay người lại thì bị ai đó chặn đường.
Người ngăn cô lại là một nữ sinh, cao hơn Kiều Hi Âm 1m65 vài cm.
Kiều Hi Âm hơi ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt khí khái rạng rỡ của Giản Dĩ Du.
Bởi vì sáng sớm Giản Dĩ Du đã từng giới thiệu bản thân nên cô cũng có chút ấn tượng với khuôn mặt này.
Giản Dĩ Du mỉm cười nói: “Bạn học Kiều Hi Âm, tôi có thể nói chuyện với cậu vài câu không?”
Kiều Hi Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nắm tay Hứa Viên Viên đi vòng sang bên cạnh: “Tôi không rảnh.”
Ai ngờ Giản Dĩ Du nhanh chân hơn, lại đứng ở trước mặt Kiều Hi Âm: “Chỉ nói vài câu mà thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian của cậu.”
Kiều Hi Âm thở dài, nếu cô không nói chuyện với Giản Dĩ Du thì cô ta sẽ không chịu ngừng lại.
Kiều Hi Âm chỉ có thể nói: “Được thôi, hai phút.”
Nói xong, Kiều Hi Âm vẫy tay với Hứa Viên Viên, kêu cô ấy về ký túc xá trước.
Vì để thuận tiện cho việc nghỉ trưa, hơn nữa giá tiền căn phòng 12 giường đó cũng không cao, nên các bạn học nhà xa không thể quay về nhà được thì sẽ nghỉ ngơi tại đó, Kiều Hi Âm và Hứa Viên Viên cũng ở chung một phòng.
Hứa Viên Viên nói: “Tớ không về ký túc xá, mà tính qua quầy bán đồ ăn vặt mua kem đậu xanh, Âm Âm có muốn ăn không?”
Kiều Hi Âm trả lời ngay lập tức: “Ăn, mua hộ tớ hai cây, một cây đậu xanh, một cây đậu đỏ.”
Hứa Viên Viên: “Được, chút nữa chúng ta gặp nhau ở cổng ký túc xá nhé.”
Kiều Hi Âm rời khỏi căn tin, đi tới một gốc cây đại thụ gần sân thể dục.
Giản Dĩ Du cũng đi theo sau.
Kiều Hi Âm đứng dưới bóng cây, nhìn Giản Dĩ Du cười khẽ nói: “Bạn học Giản, muốn nói gì thì nói đi.”
Nhìn thấy nụ cười của Kiều Hi Âm, Giản Dĩ Du hơi kinh ngạc nói: “Tôi cho rằng cậu không thích tôi.”
Kiều Hi Âm cột tóc đuôi ngựa hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên vẻ thắc mắc.
Giản Dĩ Du:…Có, có chút đáng yêu, đây chính là mị lực của các em gái mềm mại sao?
Giản Dĩ Du hít sâu một hơi nói: “Người quang minh chính đại sẽ không làm chuyện mờ ám, nên tôi sẽ nói thẳng, sau khi ăn cơm trưa xong thì tôi mới biết bạn học Kiều Hi Âm là vị hôn thê của Tư Tinh Duệ, mà khi tan học, hai người còn cãi nhau. Nếu là bởi vì chuyện tôi ngồi cùng bàn với Tư Tinh Duệ, nên hai người mới cãi nhau…thì cho tôi xin lỗi.”
Nói tới đây, Giản Dĩ Du phát hiện nét mặt của Kiều Hi Âm rất bình tĩnh, đôi lúc ánh mắt nhìn về phía quầy bán đồ ăn vặt…
Giống như việc nói chuyện với cô ta, còn không quan trọng bằng hai cây kem Hứa Viên Viên mua cho Kiều Hi Âm vậy.
Giản Dĩ Du chỉ có thể cắn răng nói tiếp: “Buổi chiều tôi sẽ nói với chủ nhiệm đổi chỗ ngồi.”
Lúc này Kiều Hi Âm mới lên tiếng, giọng nói ngọt ngào bình tĩnh: “Không cần đâu.”
Kiều Hi Âm khó hiểu nhìn Giản Dĩ Du, nói tiếp: “Tôi không vì chuyện cậu ngồi cùng bàn với Tư Tinh Duệ mà tức giận, nên cậu yên tâm đi. Còn về hôn ước kia, vốn dĩ chỉ là chuyện nói đùa của các ông cụ mà thôi, không phải là thật, hơn nữa rất nhanh sẽ không còn nữa.”
Ngừng một chút, Kiều Hi Âm lại nói tiếp: “Nếu cậu thích Tư Tinh Duệ thì cứ thoải mái theo đuổi, chuyện này không có liên quan gì đến tôi cả.”
Kiều Hi Âm cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng rồi, nên cô vẫy tay tạm biệt với Giản Dĩ Du đang đứng ngây người, chạy lon ton về phía ký túc xá.
Thị lực của cô rất tốt, cô nhìn thấy Hứa Viên Viên đang cầm kem đi về túc xá.
Nếu cô còn nói chuyện tiếp với Giản Dĩ Du, thì kem sẽ tan mất thôi!
Giản Dĩ Du vẫn còn thất thần đứng dưới bóng cây, lẩm bẩm nói: “Dường như Kiều Hi Âm không hề quan tâm đến Tư Tinh Duệ chút nào, thậm chí còn có chút chán ghét…là ảo giác của mình sao?”
Lúc này ở trên cây đại thụ, có một giọng nói bực mình của nam sinh vang lên: “Nói vẫn chưa xong sao? Còn không đi nhanh lên, đừng có quấy rầy ông đây ngủ trưa!”
Giản Dĩ Du bị dọa sợ, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trên cành cây khô, có một người đang nằm, nhưng với chỗ đứng của cô ta, thì chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đỏ và lỗ tai trái đeo ba khuyên tai màu bạc.
Mái tóc đỏ và đeo ba khuyên tai…
Hình như khi ăn cơm trưa, bạn học từng dặn cô ta, tuyệt đối không được đụng vào đại ca của Nhất Trung, là đàn anh lớp 12 Lệ Phong Nam sao?
Hình như hắn còn là đối thủ một mất một còn của Tư Tinh Duệ.
Giản Dĩ Du vội vàng nói xin lỗi, rồi xoay người chạy đi.
Lệ Phong Nam ngậm một cọng cỏ, nằm trên cây lẩm bẩm nói: “Hừ, cuối cùng ánh mắt con bé này cũng tốt hơn rồi, đã nhận ra được Tư Tinh Duệ chẳng phải là thứ tốt lành gì.”

Ở một phía khác, trước cửa ký túc xá nữ, Kiều Hi Âm thuận lợi gặp lại Hứa Viên Viên.
Một tay Kiều Hi Âm cầm kem đậu xanh, một tay cầm kem đậu đỏ, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn: “A, ngon quá đi, thật là tuyệt!”
CHÚ THÍCH:

CÁ KHO TỘ

KEM ĐẬU XANH

CANH GÀ HẦM NẤM

TRỨNG CHIÊN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.