Bạch Mộ Đông đi đường nửa đường thì phát hiện mình bỏ quên điện thoại ở chỗ Ninh Tuyết bèn vội vàng quay xe lại. Trong lòng thầm nghĩ đây có lẽ là một chuyện tốt, vì anh có thể ngắm nhìn Ninh Tuyết thêm tí nữa mà! 
Nghĩ đến đây, khóe miệng anh bất giác mỉm cười. Ninh Tuyết không còn là Ninh Tuyết của năm ấy nữa, nhưng trong lòng anh, vị trí của cô chưa bao giờ lung lay. 
... 
Bạch Mộ Đông dừng xe, chậm rãi bước xuống. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ổ khóa vẫn chưa được mở. 
Kì quái, Ninh Tuyết đi đâu mà không nói với anh sao? Điện thoại của anh lại ở chỗ cô mất rồi, làm sao liên lạc với cô đây... 
Trong lòng anh nổi lên một trận lo lắng. Có khi nào Ninh Tuyết gặp phải chuyện gì rồi không. 
Cố Cảnh Phong vừa đến nơi liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Anh liền cất giọng nói đầy châm biếm: 
- A, ngọn gió nào lại đưa Bạch Thiếu Gia đến nơi này nhỉ. Có điều, đứng trước cửa nhà vợ người khác có lẽ không hay lắm đâu! 
Bạch Mộ Đông nghe tiếng liền quay lại. Anh ta mỉm cười nhìn Cố Cảnh Phong, chậm rãi nói: 
- Vợ, anh còn xem Ninh Tuyết là vợ của mình sao? Để một mình vợ anh ở nơi điều kiện thiếu thốn như này, trong khi cô ấy lại còn mang trong người giọt máu của anh. Tôi thấy, tiếng vợ này nghe có vẻ hơi chói tai rồi đấy. 
Xem ra Ninh Tuyết thật sự mang thai rồi. Nghĩ đến đây, Cố Cảnh Phong vừa vui sướng lại vừa tức giận. Ninh Tuyết đáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hao-sac-cua-toi/758900/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.