Ngày hôm sau, lúc Tề Dịch đưa cơm tới thì thuận tiện mang hết toàn bộ bánh ngọt trong cái tủ lạnh nhỏ của Ân Thứ đi.
Ân Thứ cứng ngắc hỏi: “Cậu làm gì đó?”
“Chia số bánh này cho mọi người ăn.” Tề Dịch không quay đầu lại nói.
“Toàn bộ?”
“Toàn bộ!” Tề Dịch khẳng định gật gật đầu.
Ân Thứ lập tức bật dậy, nhanh tay lẹ mắt chộp lại một hộp.
“Đưa đây.” Tề Dịch vươn tay, không chút khách khí nói: “Sau khi răng anh hết đau, trong vòng một tháng không được ăn bánh ngọt nữa!”
Ân Thứ chăm chú nhìn hộp bánh trong tay, hệt như hòn vọng phu, muốn bao nhiêu u buồn thì có đủ bấy nhiêu.
Tề Dịch giận mà không làm gì được, đoạt lấy hộp bánh, trong ánh mắt tha thiết của đối phương, mang hết bánh ngọt ra khỏi phòng làm việc.
“Tả thư kí, hôm nay Ân tổng mời mọi người ăn bánh ngọt.” Tề Dịch phân số bánh trong tay cho từng người trong phòng, đưa tới một trận hoan hô cùng đủ loại ánh mắt không thể tin nổi.
Còn lại phần cuối cùng, cậu đưa cho Tả Thành: “Phần này anh xử lý, chỉ cần không cho Ân Thứ, mặt khác tùy ý.”
Tả Thành thán phục nói: “Đại khái cũng chỉ có cậu dám lấy đồ của Ân tổng.”
Bánh ngọt này là phần điểm tâm mà gần nhất Ân tổng dùng sau khi ăn cơm, người khác đụng vào một chút cũng không cho.
“Anh ta ăn không biết tiết chế, làm răng cũng bị hư, các người sao không chịu nhắc nhở một chút?”
Tha bọn họ đi, bọn họ còn muốn sống lâu thêm vài năm a! Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hanh-van-lai-tap/48233/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.