“Hóa ra trên đời này thực sự có quỷ?” Ân Thứ có chút đăm chiêu.
“Quỷ kì thực chỉ đơn giản là ý thức con người tích tụ mà thành thôi, nó mang theo tình cảm mãnh liệt nhất, tình yêu, oán hận, chấp nhất, điên cuồng, bi thống, tuyệt vọng… chúng nó bắt đầu từ tâm, cũng biến mất do tâm.” Tề Dịch nghĩ nghĩ, lại đổi qua một cách nói đơn giản hơn: “Nó giống như một loại mầm bệnh hình thành sau khi con người chết đi, người bình thường nhìn không thấy, nhưng nó có thể ảnh hưởng tới tình tự, sức khỏe cùng số mệnh của bọn họ.”
Ân Thứ trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: “Trên người tôi, có phải em cũng nhìn thấy… ‘quỷ’?”
Tề Dịch gật đầu: “Đúng vậy.”
Những chuyện Ân Thứ từng nghi hoặc phút chốc lộ ra ánh sáng.
“Vì cái gì quỷ lại bò lên người tôi?” Từ nhỏ đến lớn anh cơ hồ không có ngày nào an ổn: “Tôi tự nhận không thẹn với lương tâm, tuy không phải người tốt nhưng chưa từng làm ra những chuyện thương thiên hại lí.”
“Tình huống của anh có chút đặc biệt.” Tề Dịch nghiêm túc giải thích: “‘Quỷ’ trên người anh không phải xuất phát từ bản thân anh mà là chất chứa oán hận trăm năm từ tổ tông truyền lại. Ân Thứ, mạo muội hỏi một câu, lịch sử làm giàu của tổ tiên Ân gia có phải… không quá sạch sẽ không?”
Ân Thứ trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: “Không phải Ân gia, mà là Triệu gia.”
“Cái gì?”
“Tôi vốn tên là ‘Triệu Khải Vân’, năm bảy tuổi được Ân gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hanh-van-lai-tap/1959944/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.