Yến Trì ngồi trên linh thuyền, bởi vì Giang Hiển Chiêm bận tâm đến y và Giang An Lan, dùng chân khí làm một cái vòng bảo hộ thật lớn bao lấy linh thuyền. Cảnh sắc lướt qua nhanh chóng, làm người ta không nhìn rõ được gì. Linh thuyền xé gió mà lao đi nhưng trên thuyền lại cực kì ổn định
Yến Trì giương mắt nhìn ra ngoài, suy nghĩ phiêu xa. Năm đó y chạy ra Yến phủ, không xu dính túi. Ở một mỏ đá gần Tu chân giới làm thợ mỏ, cả ngày làm chết đi sống lại, chỉ dám lén lấy vài cục linh thạch nhỏ.
Sau đó có một tên nhà giàu ở Tu chân giới đi qua, tiền hô hậu ủng, y đánh ngất một tên tùy tùng, giả mạo hắn trà trộn vào đội ngũ. Liền dựa theo cách này vào được Tu chân giới.
Lúc ấy y không hề có bối cảnh mà đi vào Tu chân giới, nếu không có vận khí tốt rớt vào một cái bí cảnh. Ở trong số đông đảo người vào bí cảnh vận khí tốt được bí kíp.
Nhưng mà hiện giờ, y ngồi ở trong linh thuyền cực phẩm, lập tức muốn đi tới danh môn chính phái, không có nguy hiểm, không cần chạy trốn. Như vậy đối lập, Yến Trì cảm thấy y lúc mới vừa trọng sinh lựa chọn ăn no chờ chết là cỡ nào sáng suốt lựa chọn.
“Lập tức liền phải đến Xích Dương Tông.” Giang Hiển Chiêm nói, hắn lại lấy ra một khối ngọc giản ném ra ngoài, “Ta đã truyền tin cho Vân Lê, chúng ta sẽ đi gặp Vân Lê trước.”
Vân Lê? Đây là ai? Yến Trì có chút nghi hoặc nhìn về phía Giang An Lan, dùng ánh mắt dò hỏi cậu.
“Vân Lê là tông chủ của Xích Dương Tông, cũng chính là phụ thân của Lan Nhi.” Giang Hiển Chiêm vẻ mặt bình tĩnh nói ra lời nói Yến Trì khiếp sợ lời. Hắn tựa hồ cảm nhận được Yến Trì kinh ngạc, “Đúng vậy, ta hình như đã quên nói cho ngươi, ta cùng Vân Lê là đạo lữ.”
Yến Trì hoàn toàn kinh ngạc. Giang An Lan song thân thế nhưng là hai cái phụ thân, tuy rằng hai nam tử cùng nhau kết đạo lữ cũng không hiếm thấy, nhưng mà có thể sinh ra đứa nhỏ thì đây là lần đầu tiên y nghe được.
Yến Trì nhìn ra, Giang Hiển Chiêm đối với đề tài cũng không muốn nói nhiều, y cũng không có ý đi tìm hiểu. Đây có thể là vấn đề về thân thế của Giang An Lan, sau này có lẽ Giang An Lan biết sẽ nói cho y.
Linh thuyền tiến đến địa giới Xích Dương Tông, tốc độ chậm lại. Cảnh bên ngoài thuyền cũng trở nên rõ ràng hơn, đó là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, ở trung tâm, nơi cao nhất có một tòa chủ điện.
Giang An Lan chỉ vào từng thứ rồi lần lượt giới thiệu, “Bên cạnh ngọn núi đang bốc khói là Vỗ Linh Phong, trong đó có đan phòng và khí phòng, chủ yếu để các đệ tử luyện đan cùng luyện khí. Phía sau Vỗ linh phong là Xem Trọng Phong, nơi đó có đài thử kiếm. Đại hội đấu luyện của Xích Dương Tông đều cử hành ở đó.”
Yến Trì nhìn theo các chỗ mà Giang An Lan chỉ dẫn, ghi nhớ các địa phương này. Toàn bộ bản đồ của Xích Dương Tông đã hình thành trong đầu y. Bỗng nhiên ánh mắt nhìn đến một địa phương quen thuộc, một ngọn núi được mây mù che phủ đứng sừng sững ở nơi đó, đỉnh núi còn có mảnh nhỏ tuyết trắng, đây chẳng phải là ngọn núi năm đó y ở ẩn sao?
“Còn ngọn núi kia chính là nơi phụ thân tặng cho ta- Xích Dương Phong, nhưng mà ta chưa từng ở trong đó. Cha nói ta còn nhỏ, chờ trưởng thành rồi dọn qua.” Giang An Lan nhìn ánh mắt Yến Trì dừng lại ở Xích Dương Phong, vội vàng giới thiệu cho y. Vừa nói vừa nhìn biểu tình của y, sợ y sẽ không thích.
“Đây là Xích Dương Phong của Lan Lan sao?” Yến Trì chỉ tay về một ngọn núi lùn hơn kế bên, ngọn núi này càng thêm hiểm trở “ vậy ngọn núi bên cạnh Xích Dương Phong là?”
“Cái đó là tòa phụ của Xích Dương Phong, ngày thường ta đều ở nơi đó luyện kiếm tu hành.” Giang An Lan nhìn ngọn núi nhỏ kia, trong lòng nghĩ chẳng lẽ A Trì thích ngọn núi nhỏ kia hơn sao?
Yến Trì trầm mặc, năm đó y đoạt ngọn núi của Giang An Lan lấy làm nơi ở của mình, còn đem người ta đuổi đến ngọn núi phụ!!! Đường đường là tông chủ của tông môn đệ nhất Tu chân giới bị y đoạt chỗ ở, y còn nói sao mà ngọn núi này cái gì cũng có, căn bản không cần chính mình chuẩn bị.
Yến Trì còn nhớ rõ lúc trước y hỏi “ hàng xóm” Giang An Lan xem ngọn núi này đã có ai ở hay chưa, Giang An Lan còn nói với y căn bản không có ai. Y coi là chủ nhân của ngọn núi này chết ở bên ngoài, đây là ngọn núi vô chủ, chính mình nhặt cái món hời.
Y còn nghĩ tại sao chủ của một tông môn lại ở sát vách y nữa chứ sao không trở về Xích Dương Tông? Căn bản thì ra là do y đoạt mất chỗ ở của người ta.
“A Trì, làm sao vậy? Huynh có phải là không cao hứng không? Nếu huynh không thích Xích Dương Phong, ta sẽ nói với phụ thân để đổi một cái khác.” Giang An Lan nhìn sắc mặt Yến Trì không tốt, còn cau mày, có chút bất an mở miệng.
Nghe được lời nói của Giang An Lan, Yến Trì mới thu hồi thần sắc trên mặt, nhìn cậu cười một cái, “Không có không cao hứng, chỉ là phát hiện một số sự viecj trước kia vẫn luôn không phát hiện, có chút áy náy.” Xác thật áy náy, Yến đại lão đời trước vô pháp vô thiên, bạc tình bạc nghĩa, bỗng nhiên đối với Giang An Lan, sinh ra áy náy.
“Được rồi tới rồi, hai đứa cùng ta đi gặp Vân Lê” Linh thuyền vừa hạ, Giang Hiển Chiêm dẫn hai người xuống linh thuyền, vung tay lên, linh thuyền liền bị hắn thu vào.
Yến Trì nhìn chính điện trang nghiêm túc mục của Xích Dương Tông, nhà cao cửa rộng quý phái khí thế biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Đương nhiên trong lòng Yến đại lão chỉ có một câu thực sự có tiền nha.
“Giang trưởng lão, tông chủ gọi các ngươi đi vào. Các trưởng lão khác cũng ở.” Một đệ tử mặc đồ trắng trong tay cầm cây phất trần cung kính hướng về Giang Hiển Chiêm hành lễ. Hắn ngẩng đầu nhìn Giang An Lan đang ở một bên, trên mặt lại lộ ra nụ cười sủng nịnh: “Thiếu tông chủ, chuyến đi Phàm Nhân Giới này chơi vui không?”
“Ngọc Cảnh sư huynh, chuyến này thực vui vẻ.” Giang An Lan gật đầu, lại nghĩ đến cái gì, lôi kéo ống tay áo của Yến Trì, “Ngọc Cảnh sư huynh, đây là Yến Trì, là đạo lữ của ta.”
Nói xong lại quay đầu đối với Yến Trì nói: “A Trì, vị này chính là Ngọc Cảnh sư huynh, là đại đệ tử của Xích Dương Tông, là đệ tử thân truyền của phụ thân.
Yến Trì đánh giá Ngọc Cảnh, không phải kiếm tu, tu vi đại khái ở Kim Đan trung kỳ. Nhìn dáng vẻ chắc chưa quá trăm tuổi, có thực lực như vậy xác thật đảm đương nổi danh hiệu đại sư huynh. “Gặp qua Ngọc Cảnh sư huynh.”
“Yến đạo hữu khách khí.” Khi Yến Trì đánh giá Ngọc Cảnh, Ngọc Cảnh cũng đang xem kỹ Yến Trì. Thiên tư tuyệt sắc chắc chắn là để nói bộ dạng của người này, khó trách thiếu tông chủ sẽ thích. Lại nhìn đến Xích Dương Thánh Hỏa giữa mày của y, chắc là đã được Giang trưởng lão đồng ý.
Ngọc Cảnh lấy ra một cái bình nhỏ làm bằng lưu li đưa qua, “Nếu là đạo lữ của thiếu tông chủ, ta làm sư huynh cũng muốn có chút quà gặp mặt, đây là cực phẩm Trúc Cơ đan, có lẽ sau này Yến đạo hữu sẽ dùng tới.”
“Cảm ơn Ngọc Cảnh sư huynh!” Giang An Lan nhìn đồ mà Ngọc Cảnh tặng, cao hứng không nói nên lời. Cực phẩm Trúc Cơ đan có thể gặp không thể cầu, Trúc Cơ đan càng tốt, đối với Trúc Cơ về sau càng có trợ giúp. Ngọc Cảnh đưa quà gặp mặt này, quả thật là đưa vào lòng người.
“ Được rồi, các ngươi đợi chút nữa hãy hàn huyên, đi vào đại điện đi, đừng làm Vân Lê chờ sốt ruột. Ngọc Cảnh dẫn đường!” Giang Hiển Chiêm nhìn Giang An Lan thay Yến Trì tiếp nhận Trúc Cơ đan, sau đó cẩn thận bỏ vào túi càn khôn mà cậu đưa cho Yến Trì, không khỏi đỡ trán, ai —— con trai lớn không thể giữ nha.
“Đúng vậy.” Ngọc Cảnh làm một cái thỉnh thủ thế, dẫn mọi người đi vào chính sảnh của chủ điện.
Toàn bộ trong đại điện đứng không ít người, ngồi ở chính giữa chính là tông chủ Xích Dương Tông- Giang Vân Lê. Phía dưới đứng mấy vị trung niên, đương nhiên trong các vị trung niên có một vị nữ tử nhìn khá trẻ, trang điểm xinh đẹp.
“Vân Lê, ta và con trai đã về rồi đây!” Giang Hiển Chiêm vào đại điện thuần thục đi đến chỗ Giang Vân Lê, một chuỗi liền mạch các động tác kết thúc bằng việc vùi đầu vào lòng ngực Giang Vân Lê. Không còn vẻ nghiêm túc như khi ở ngoài, cả người giống như không có xương cốt dựa vào Giang Vân Lê, còn tiến đến bên tai Giang Vân Lê nói, “Bảo bối có nhớ ta hay không?”
Giang Hiển Chiêm không hạ giọng, ở đây đều là người có tu vi không tầm thường, ai ai cũng nghe thấy, bất quá ngại với tông chủ Giang Vân Lê, cũng chưa dám phát ra tiếng. Một đám đều vờ như không nhìn thấy không nghe thấy.
“Ngồi đàng hoàng.” Giang Vân Lê trên mặt không có biểu tình gì, hành động của Giang Hiển Chiêm một chút cũng chưa làm hắn thay đổi kiểu ngồi. Chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh, nghiêng đầu đối với Giang Hiển Chiêm nói ba chữ. Ba chữ này làm cho Giang Hiển Chiêm giật mình một cái, vội vàng thu hồi tay chân, thành thành thật thật ngồi ở bên người hắn.
“An Lan gặp qua phụ thân.” Giang An Lan quy củ tất nhiên khá hơn Giang Hiển Chiêm rất nhiều. Hướng về Giang Vân Lê hành lễ, quay đầu lại lại ý bảo Yến Trì cũng làm theo.
Yến Trì nhìn Giang Vân Lê, sắc mặt thực cổ quái. Kiếp trước y từng gặp qua người này, nhưng mà không biết hắn chính là phụ thân của Tiểu Kiếm Tu.
Chuyện này phát sinh sau khi y trụ ở Xích Dương Phong, người nam nhân này bỗng nhiên chạy lên núi, nhìn chằm chằm y nửa ngày không nói một câu, sau đó lại không chào hỏi trực tiếp động thủ. Khi đó Yến Trì là cái gì tính tình, vốn dĩ liền không nói đạo lý, đụng tới người còn không nói đạo lý hơn y mà có thể nhịn sao? Y liền không chút do dự cùng người này đánh một trận, còn đem tay của người này đánh gãy, đuổi ra khỏi ngọn núi của mình.
Hôm nay biết được sự thật về Xích Dương Phong, nghĩ đến lúc trước Giang Vân Lê đánh tới cửa, chắc cũng vì con trai bị chiếm mất chỗ ở nên mới ra mặt.
Yến Trì nhịn không được xoa xoa huyệt Thái Dương, trời ơi, đời trước y quả thực không phải người nha.
“Vãn bối Yến Trì, gặp qua Giang tông chủ.” Thu hồi tâm tư, Yến Trì vẫn là quy củ hành lễ, lễ nghĩa nhiều thêm chút thật lòng. Đời này y chính là muốn ở Xích Dương Tông ăn cơm mềm, đều là chuyện của đời trước, không tính không tính.
“Đây là đạo lữ mà tiểu Lan Nhi tìm được, bộ dạng xác thật không tồi, so với phụ thân của hắn tinh mắt hơn nhiều.” Nữ tử nhìn có vẻ trẻ tuổi đi tới trước mặt Yến Trì, vuốt cằm vòng quanh y dạo qua một vòng.
“Lão yêu bà, ngươi đang nói ánh mắt ai không tốt?” Lời này Giang Hiển Chiêm cũng không thể làm như không nghe thấy, hắn lập tức đứng lên, hận không thể vén tay áo đánh một trận với nữ nhân.
“Ai mở miệng ra thì chính là người đó!” Nữ tử không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn trở về, một bộ có bản lĩnh thì tới đánh nhau nha, “Còn có, ngươi mắng ai là lão yêu bà?”
“Đã mấy ngàn tuổi, còn giả vờ làm thiếu nữ, ngươi không phải lão yêu bà thì còn ai nữa?” Giang Hiển Chiêm còn muốn tiếp tục nói tiếp, bỗng nhiên cảm nhận được sau lưng truyền đến ánh mắt, hắn quay đầu lại nhìn ánh mắt sắp nổi bão của đạo lữ nhà mình, trực tiếp yểu xìu lại, thành thành thật thật ngồi trở về, “Mạnh Dĩnh ngươi chờ đó cho ta.”
Không riêng gì Giang Hiển Chiêm, nhìn đến ánh mắt của Giang Vân Lê, Mạnh Dĩnh cũng xìu lại. Nàng che miệng ho khan một cái, lại nhìn về phía Yến Trì, “Đây là quà gặp mặt mà ta chuẩn bị, chờ khi các ngươi làm lễ hợp tịch ta lại chuẩn bị cho các ngươi vật càng tốt.”
Mạnh Dĩnh lấy ra một kiện Linh Khí. Yến Trì liền nhìn qua một cái, linh kiện ngưng kết một tầng linh lực nồng đậm, nhìn ra được là một cái cực phẩm pháp khí. Yến Trì cảm thán y mới vừa vào đến cửa Xích Dương Tông đã thu hoạch được hai thứ tốt.
Y cảm tạ Mạnh Dĩnh, rồi mang linh khí cất vào túi Càn Khôn.
“Lan Nhi, lại đây.” Giang Vân Lê lại lần nữa mở miệng, kêu Giang An Lan đi qua.
Giang An Lan nhìn thoáng qua Yến Trì, sau đó đi đến trước mặt phụ thân.
Giang Vân Lê đã sớm biết lúc Giang Hiển Chiêm truyền tin cho hắn, khối năng lượng trong trái tim của con trai đã biến mất. Lần này cũng là vì xác định lần nữa có còn tai họa ngầm nào khác không. Dù sao thì khối năng lượng kia cũng là vật mà cả hắn và Giang Hiển Chiêm đều không giải quyết được.
“Không thể nào ngờ được đúng không? Lúc ta phát hiện cũng không thể nào tin được?” Giang Hiển Chiêm sử dụng thuật truyền tâm cùng Giang Vân Lê giao lưu, “Cả trái tim đều sạch sẽ, như là chưa từng có vấn đề gì xuất hiện.”
“Tra được tại sao không?” Giang Vân Lê một tấc một tấc kiểm tra cơ thể Giang An Lan, mỗi một tấc kinh mạch cốt cách đều không tìm được vấn đề.
“Không có việc gì đặc biệt, việc duy nhất có thể giải thích chắc là con trai chúng ta vì tìm được đạo lữ nên thông suốt.” Giang Hiển Chiêm nói không có bằng chứng, nhưng mà thật ra là nói cho Giang Vân Lê, chuyện này hẳn là có quan hệ đến đạo lữ mà Giang An Lan mang về.
Giang Vân Lê thu hồi linh lực, ánh mắt nhìn về phía con trai mình, “Con đi qua một bên, đến đứng cùng Ngọc Cảnh đi.”
Giang An Lan tựa hồ ý thức được, chính mình phụ thân tiếp theo sẽ làm cái gì, cậu có chút khó xử, nửa ngày không nhúc nhích: “Phụ thân, A Trì không phải người xấu.”
“Lan Nhi, phụ thân không phải là người không biết phân biệt thị phi, nghe lời phụ thân đi, hắn sẽ không làm gì A Trì của con.” Giang Hiển Chiêm cùng Giang Vân Lê lập khế ước trăm năm, đạo lữ nhà mình ngạo kiều muộn tao thế nào, mày nhăn lại liền biết hắn sắp không cao hứng, vội vàng ra tiếng trấn an tiểu An Lan.
Con trai ngoan à, con mà vì tiểu đạo lữ mà khong nghe lời phụ thân sẽ làm ấn tượng của phụ thân về đạo lữ của con kém đi rất nhiêu nha.
Đôi lời của edito: trời ơi chương này khó quá, nhiều tên với nhiều chỗ quá làm tui loạn hết cả lên. Mà hổng biết mọi người nghĩ sao chứ tui thấy Trì đại lão cưng xỉu, trời ơi ổng chiếm nhà của người ta mà ở ngon ơ luôn kìa ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]