Bây giờ chuyện được mong chờ nhất của Tu Chân giới chính là lễ hợp tịch của thiếu tông chủ Xích Dương tông. Nghe đồn vị đạo lữ này được thiếu tông chủ dắt về từ Phàm Nhân giới. Câu chuyện tình yêu này đã trở thành một giai thoại đẹp, có rất nhiều thiếu nữ hâm mộ tình yêu của họ.
Thiệp mời của Xích Dương Tông liên tục được đưa đến chỗ các tông môn, các tông chủ của tông môn, dù lớn hay bé đều đến dự rất sôi nổi. Một phần bởi vì Xích Dương Tông là tông môn đứng đầu Tu Chân giới, tông chủ Xích Dương Tông và Xích Dương Kiếm tôn cũng là nhân vật có tiếng trong Tu Chân giới, lễ hợp tịch của con trai hai người thì bọn họ chắc chắn phải tham dự. Lí do thứ hai là có nhiều người cũng tò mò, rốt cuộc vị đạo lữ này có nhan sắc xinh đẹp đến thế nào mà có thể leo lên được chức đạo lữ của thiếu tông chủ Xích Dương Tông.
Bây giờ ở Xích Dương Phong, có rất nhiều các đệ tử ngoại môn và một đám người hầu đang tất bật dọn dẹp. Có người đang quét sân, có người thì đang dọn đồ lại có người đang trang trí nhà cửa.
Yến Trì ngồi đậu lên cái ghế dài ở tiểu đình, y nhìn Giang An Lan ôm kiếm đứng ở giữa sân, cậu đang nhìn mọi người dọn dẹp. Lâu lâu lại lên tiếng nhắc nhở hai câu, chỉ mất nửa ngày, toàn bộ Xích Dương Phong đã rực rỡ hẳn lên.
Đây là lần đầu tiên Yến Trì trải qua lễ hợp tịch, y cũng không ngờ, tổ chức lễ hợp tịch lại phức tạp đến vậy. Vốn dĩ y chỉ nghĩ đơn giản là hai người trao đổi giấy ghi ngày sinh tháng đẻ rồi lập lời thề tạo khế ước thôi chứ.
Từ Từ cầm một quyển sách nhỏ đứng ở bên cạnh Yến Trì, nhìn thấy chủ tử nhà mình có vẻ không kiên nhẫn, vội vàng mở miệng giải thích: “Chủ tử, lễ hợp tịch có rất nhiều nghi thức. Tổ chức càng long trọng thì càng thể hiện được địa vị của người kia trong lòng mình. Thiếu tông chủ làm vậy vì quá yêu ngài, muốn toàn bộ Tu chân giới biết địa vị của ngài trong lòng thiếu tông chủ. Cho nên chắc chắn không thể qua loa, sơ sài.”
Nghe Từ Từ nói như vậy, sắc mặt Yến Trì mới khá hơn một chút, y cúi đầu, lại nhìn về phía đĩa thức ăn tinh xảo một lần nữa, dùng đôi đũa chỉ vào vài món, Từ Từ đang đứng một bên vội ghi lại tất cả.
Bỗng nhiên có một người đi đến Xích Dương Phong, người kia xoay người mấy cái đã đến được tiểu đình mà Yến Trì đang nằm. “Yến sư đệ, đệ cũng nhàn nhã, thoải mái quá ha. Mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho lễ hợp tịch của đệ và thiếu tông chủ, vậy mà đệ lại nằm thảnh thơi ở đây ăn nhiều đồ ngon như vậy!”
Người tới là Ngọc Phong, sau khi đi tiểu bí cảnh về, Ngọc Phong vẫn luôn dưỡng thương, chỉ vừa hồi phục mấy ngày gần đây. Vì Yến Trì và Giang An Lan phải tổ chức lễ hợp tịch nên hắn đã bị bắt tới đây làm việc.
“Ta cũng đang bận đó thôi.” Yến Trì không thèm ngẩng mặt lên nói, đôi đũa trong tay lại gắp một ít thức ăn đưa vào miệng, y hơi nhăn mày. Từ Từ thấy vậy lập tức ghi gì đó vào cuốn sách trên tay.
“Đệ đang làm cái gì vậy?” Ngọc Phong đi đến chỗ Từ Từ, hắn nhìn vào cuốn sách trên tay Từ Từ, trên đó ghi rất nhiều tên món ăn, có món thì được đánh dấu lại, có món bị gạch bỏ lại có món phía sau được viết thêm một chữ “chọn”.
“Chủ tử đang chọn thực đơn để đãi khách cho lễ hợp tịch.” Từ Từ chỉ vào một bàn đồ ăn cực kì tinh xảo khác, “Những cái này còn chưa thử qua.”
“Tại sao ta phải đi treo đèn lồng đỏ ở Đăng Thang Mây vậy, Đăng Thang Mây dài như vậy mà chỉ có một mình ta treo thôi! Ngọc Cảnh sư huynh đúng là không phải người!” Ngọc Phong không thể tin vào những gì mình nghe được, hắn nuốt nước miếng nhìn đồ ăn trên bàn, “Từ lâu ta đã nghe đồn Từ Từ của Xích Dương Phong nấu ăn rất ngon, nghe nói kem sữa nàng làm ở Tân Tú thiên kiêu dã khiến cho Cẩm Lý tiên tử khen không dứt miệng. Yến sư đệ cho ta nếm thử một chút đi!”
Yến Trì đập một cái vào bàn tay chuẩn bị ăn vụng của Ngọc Phong, “Vết thương của huynh mới lành, không được phép ăn quá nhiều. Hấp thụ quá nhiều linh lực vào cơ thể thì huynh liền xong đời.”
“Ngọc Phong sư huynh, những đồ ăn này đều dùng nguyên liệu chứa rất nhiều linh lực, chỉ có thể chất như chủ tử mới có thể hấp thu được hết. Đối với ngài thì một ngụm đã là quá nhiều rồi.” Từ Từ giải thích, “Chủ tử đang lựa chọn thực đơn hoàn hảo nhất, làm sao cho linh lực trong thức ăn phải phù hợp với từng người.”
“ Thì ra là như vậy.” Nghe Từ Từ nói như vậy, Ngọc Phong cũng chỉ có thể đành chịu, “Ngọc Cảnh sư huynh đang ở chân núi để đón khách. Lúc ta đang treo đèn lồng thì thấy Cố Gia chủ đến, cái danh sách quà tặng dài ơi là dài luôn!”
“Được rồi, nước miếng của huynh sắp văng vào đồ ăn của ta, tránh ra đi.” Yến Trì có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn Ngọc Phong, rõ ràng là đệ tử của Ngọc Tự, vậy mà làm ra vẻ như mình nghèo lắm vậy, “Lát nữa huynh đi chọn món nào mà mình thích đi. Lát nữa ta sẽ nói với Lan Lan.”
“Yến sư đệ vạn tuế! Đệ đúng là đẹp người đẹp nết! Ta chúc đệ và thiếu tông chủ bên nhau mãi mãi, có thể cùng nhau thành tiên.” Ngọc Phong nghe Yến Trì nói, vui đến nhảy dựng cả lên. Hắn ôm quyền hành lễ về phía Yến Trì.
“Huynh có thể ra vẻ sư huynh được không, ai lại đi lấy đồ của sư đệ, huynh không cảm thấy mất mặt à. Để ta nói với thiếu tông chủ phạt huynh đi Tư Quá Nhai ở hai ngày.” Ngọc Dao đi tới, các đệ tử phía sau nàng đang bưng theo một ít đồ vật.
“Vậy muội cũng phải ra vẻ sư muội đi, ngày nào cũng ăn hiếp sư huynh của mình, ta cũng phải đi méc thiếu tông chủ.” Ngọc Phong không chịu thua kém, quay đầu về phía Ngọc Dao.
Ngọc Dao lắc đầu, từ sau việc ở tiểu bí cảnh, Ngọc Dao đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia nàng chắc chắn sẽ cãi với Ngọc Phong, bây giờ thì chính chắn hơn nhiều, để ra vẻ đại sư tỷ của Xích Dương Tông.
Nàng để các đệ tử đặt đồ xuống trước mặt, trên đó có hai bộ lễ phục màu đỏ, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, trên một cái mâm khác thì để không ít trang sức, “Đây là do Mạnh trưởng lão bảo ta đưa qua, đây là lễ phục mà trưởng lão chế tác cho Yến sư đệ và thiếu tông chủ.”
Yến Trì cũng khá hứng thú, y ném đôi đũa trong xuống, đứng lên, đi đến trước lễ phục, duỗi tay sờ sờ. Vừa sờ vào liền biết, đây không chỉ đơn giản là một bộ lễ phục mà còn là một linh khí thượng phẩm. Nhìn sơ qua, nó có thể ngăn được lần tấn công toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
“Mạnh trưởng lão bảo hai đệ thử trước xem sao, nếu có chỗ nào chưa phù hợp, nàng sẽ nhanh chóng sửa lại.” Ngọc Dao thuật lại lời nói của Mạnh Dĩnh.
Yến Trì suy nghĩ nghĩ một chút, kiếp trước y quen nhìn Giang An Lan luôn mặc đồ trắng, tuy rằng cậu cũng tuấn tú, mặc đồ trắng cũng coi như ngọc thụ lâm phong, nhưng đột nhiên y nghĩ nếu hỉ phục này mà mặc lên người Tiểu Kiếm Tu của y sẽ như thế nào.
Yến Trì không hề do dự, y nhìn Từ Từ một cái, để nàng bưng hai bộ lễ phục. Còn y thì lắc người một cái đi, đến trước mặt Giang An Lan trước mặt, khi cậu chưa kịp phản ứng thì đã nắm tay cậu kéo vào phòng.
Ngọc Dao và Ngọc Phong ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau, thôi bọn họ còn có việc phải làm, nhìn hai người kia chắc cũng phải thay rất lâu mới ra.
“A Trì, làm sao vậy?” Giang An Lan không có bất kỳ phản kháng nào, để yên cho Yến Trì kéo vào phòng. Cậu nhìn Từ Từ thả đồ trong tay xuống lui ra ngoài, lại nghi hoặc nhìn về phía Yến Trì.
“Đây là hỉ phục mà Mạnh trưởng lão đưa tới, Lan Lan mặc thử cho ta xem được không?” Yến Trì dùng linh lực lấy bộ lễ phục ra để Giang An Lan thấy rõ.
Không phải là kiểu bình thường cậu hay mặc, hỉ phục cầu kỳ và xa hoa hơn nhiều. Vải đỏ viền đen, dùng chỉ vàng để thêu hoa văn. Từ trung y đến áo ngoài, từ mũ đội đầu đến trang sức, đầy đủ mọi thứ. Giang An Lan nhìn Yến Trì có vẻ mong chờ, cậu không muốn y thất vọng. Dưới cái nhìn chăm chú của người trong lòng, cậu cởi đai lưng của mình ra.
Bình thường Giang An Lan chỉ mặc đồng phục của đệ tử, lúc nào cũng là đồ trắng có hoa văn xanh, cởi áo ngoài ra là trung y màu trắng. Cậu nhìn trung y màu đen mà Yến Trì đang cầm trên tay, dù ngại đỏ cả tai nhưng cậu vẫn tiếp tục cởi bỏ trung y.
“Lan Lan, để ta cởi cho.” Yến Trì nhìn chằm chằm Giang An Lan cởi bỏ trung y. Trung y không thể che hết đang người của cậu. Vai rộng eo thon, là dáng người mặc gì cũng đẹp. Trước giờ Yến Trì chưa từng nghĩ, có một ngày y lại thích nhìn thân thể của người khác đến như vậy.
Giang An Lan rất chăm chỉ, ngày nào cậu cũng luyện kiếm. Cơ bắp của cậu cực kỳ hoàn mỹ, không quá thô nhưng đủ để nhìn được sức mạnh ẩn giấu bên trong. Yến Trì bất giác sờ lên, cách một lớp y phục hơi mỏng, đầu ngón tay có chút lạnh của Yến Trì cọ qua eo của Tiểu Kiếm Tu.
Y đã quăng chuyện thay quần áo cho Giang An Lan ra khỏi đầu, bây giờ trong mắt y chỉ nhìn thấy thân thể mà y rất thích. Tay y sờ đến eo cậu xoa nhẹ một cái, cảm nhận được cậu đang dần thả lỏng cơ thể.
Yến Trì cười khẽ một tiếng, y tiến lại gần Giang An Lan hơn, ôm chặt lấy cậu. Y lại gần bên tai Giang An Lan, dùng chóp mũi cọ qua lỗ tai đang đỏ bừng kia, thổi một hơi vào tai cậu.
“Lan Lan, cơ bắp này có phải là cố ý luyện hay không, ta nhớ rõ trước kia không giống như bây giờ, sờ vào rất khác.” Không biết từ khi nào mà tay của Yến Trì đã đặt trước vạt áo của Giang An Lan.
Tay của Yến Trì đã được nhiệt độ trên người Giang An Lan làm ấm, tay y đặt lên chỗ trái tim đang loạn nhịp của Giang An Lan, Giang An Lan nói nhỏ, “Là vì muốn cho A Trì nằm thoải mái hơn nên mới luyện.”
“Như vậy à ——” Yến Trì dựa sát vào người Giang An Lan. Chỗ nào mà tay của Yến Trì lướt qua đều dần dần nóng lên, tiếng hít thở của Giang An Lan cũng ngày càng nặng nề. “Vậy Lan Lan còn cố ý luyện chỗ nào nữa không?”
Giang An Lan im lặng một lúc lâu, cậu giống như đang dồn hết sự can đảm của mình, có chút không dám nhìn Yến Trì, đem đầu mình chôn ở hõm vai của Yến Trì, đương nhiên cũng không dám dùng sức, chỉ là muốn che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình. Cậu cầm lấy tay của Yến Trì, kéo nó đặt xuống chỗ làm người ta thẹn thùng kia.
“Nơi này……” Giọng Giang An Lan nhỏ như muỗi kêu, đặt tay Yến Trì lên nói đó liền lập tức buông ra.
“Hừm, Lan Lan thật là……” Yến Trì cảm nhận được hơi ấm từ chỗ mà tay đang chạm đến, trong lòng y liền giống như bị Tiểu Kiếm Tu sờ nhẹ một cái, có hơi ngứa. Y lập tức ôm Giang An Lan đi về phía cái giường lớn trong phòng, y đặt cậu lên giường.
Yến Trì chống tay bên tai Giang An Lan, quỳ một gối ở trên giường, nhìn xuống Tiểu Kiếm Tu đang nằm dưới thân mình. Tiểu Kiếm Tu của y không giống trước đây, bây giờ y phục của cậu rất rời rạc, ngực thì nửa che nửa lộ đánh sâu vào thị giác.
“Ngày thường luôn là ta trêu chọc Lan Lan, không nghĩ tới khi Lan Lan trêu chọc ta lại giỏi như vậy.” Yến Trì nhìn vào mắt Giang An Lan. Y thích nhất là mắt của Giang An Lan, đen nhánh, trong veo. Bất kỳ lúc nào thì trong đôi mắt đó chỉ toàn là hình ảnh của y, ánh mắt của cậu chưa bao giờ rời khỏi y.
Cho dù hiện giờ cậu đang cực kì xấu hổ, chỉ muốn trốn đi mất nhưng vì bây giờ y đang nhìn cậu, cậu hoàn toàn không chống cự chỉ nằm ngoan ngoãn ở đó, trong mắt toàn vẻ tin tưởng mà y không hiểu lắm cùng với tràn ngập tình cảm dành cho y.
“A Trì, muốn —— ưm ——” Giang An Lan chưa kịp nói xong đã bị Yến Trì dùng môi chặn lại. Yến Trì không cho cậu cơ hội mở miệng nói chuyện.
Y hôn rất nhiệt tình, hai người hầu như không có kinh nghiệm gì nhưng vẫn làm Tiểu Kiếm Tu bị hôn đến đầu óc mơ hồ, ánh mắt cậu mờ hơi nước, mặt thì nóng đến sắp bốc khói.
Giang An Lan ngoan ngoãn chiều theo ý của Yến Trì. Tay cậu do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo Yến Trì, cẩn thận giống như đang ôm bảo vật quý giá nhất đời cậu. Trong lòng cậu rất vui, cậu và Yến Trì dính sát vào nhau, ngoài trừ tiếng tim đập như trống của cậu còn có thể cảm nhận được nhịp tim nhanh hơn một chút của Yến Trì. Từng tiếng từng tiếng một, làm cậu càng thêm thả lỏng, để yên cho người trong lòng muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng Yến Trì dùng sức hôn mạnh một cái, khiến cho Giang An Lan nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ, sau đó y mới dừng lại, ngẩng đầu lên.
Y thở nặng nề, nhìn người dưới thân cũng đang hô hấp một cách khó khăn. Nhìn vào đôi môi đang trơn bóng kia ánh mắt y tối lại một chút, nhịn không được lại cắn một cái. Sau khi thấy đôi môi đó đỏ lên lại nhẹ nhàng liếm một chút.
Yến Trì đứng lên, hít sâu mấy cậu, sau đó sờ vào đuôi mắt đang đỏ ửng của Tiểu Kiếm Tu nhà mình: “Hôm nay tạm tha cho Lan Lan, sau khi xong lễ hợp tịch thì Lan Lan đừng hòng chạy thoát.”
Yến Trì vuốt thẳng các vết nhăn trên quần áo, “Ta đi nói với Mạnh trưởng lão chỗ cần phải sửa. Lan Lan mau mặc quần áo vào đi, đừng để cảm lạnh, ta đi một chút sẽ về.”
Nói xong liền đi ra ngoài trước ánh mắt khó hiểu của Giang An Lan. Giang An Lan sờ miệng, ánh mắt lại nhìn về phía hỷ phục căn bản chưa được thử đang bị ném mội bên.
Một bên khác, Giang Hiển Chiêm đang kiểm tra lại tất cả việc cần làm trong lễ hợp tịch của con trai mình. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được có người đang đến gần, khi hắn định rút kiếm ra theo bản năng thì nhận ra người tới là đạo lữ của con trai hắn, Yến Trì.
“Sao lại có thời gian chạy đến chỗ ta?” Giang Hiển Chiêm lại ngồi xuống, tiếp tục xem sách trong tay.
Yến Trì nhìn chằm chằm Giang Hiển Chiêm một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nói ra. “Cho ta một quyển bí tịch song tu đi.”
“Phụt ——” Giang Hiển Chiêm đang uống linh trà, bị Yến Trì làm cả kinh trực tiếp phun ra linh trà giá mười vạn linh thạch hạ phẩm. “Ngươi nói cái gì?”
“Thù trưởng lão nói, tất cả bí tịch song tu của vạn thư lâu đều bị người cầm đi rồi.” Yến Trì có chút ghét bỏ nhìn Giang Hiển Chiêm đang xoa miệng của mình, sau đó lại có chút không kiên nhẫn, “Nhanh lên, đưa cho ta một quyển.”
“Khoan khoan đã, ngươi không biết làm sao hả? Thấy thủ đoạn mà ngươi quyến rũ con ta ghê lắm mà, ta còn tưởng ngươi rất có kinh nghiệm đó.” Giang Hiển Chiêm không thể nào tưởng tượng được, tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng lấy một quyển bí tịch từ trong ngăn kéo ra ném cho Yến Trì. “Bí tịch này rất thích hợp với Thượng Dương thân thể, rất có lợi cho ngươi mà Lan Nhi.”
Yến Trì tiện tay bắt lấy, nhìn sơ qua nội dung lại ném về phía Giang Hiển Chiêm, “Không phải loại này.”
“Vậy là cái gì? Cái này khá tốt mà, ta thử…… Không phải, ta định nói là cái này rất thích hợp với hai đứa.” Giang Hiển Chiêm lấy về, xem thử, xác định mình không lấy sai.
“Muốn cái loại mà…… Mới bắt đầu……” Yến đại lão lần đầu tiên đỏ lỗ tai, có chút ngượng ngùng dời đi tầm mắt. Cộng cả hai đời lại thì y cũng không có chút kinh nghiệm nào. Hôn môi thì coi như cũng được đi, còn tiếp theo nên làm gì thì xin lỗi thứ này không nằm trong tầm hiểu biết của y.
“……” Một hồi lâu sau Giang Hiển Chiêm mới phản ứng lại, Yến Trì nói vậy là có ý gì. Hắn nhìn Yến Trì, bả vai nhịn không được run rẩy!
“Không được cười!” Yến Trì nhìn Giang Hiển Chiêm liền biết hắn sẽ cười nhạo mình, tuy rằng khi đến đây y đã chuẩn bị sẵn trong lòng nhưng khi nhìn Giang Hiển Chiêm nhịn cười, y cũng rất giận. “Rốt cuộc có hay không!”
“Có, có có!” Giang Hiển Chiêm không ngờ đến cái người ngày nào cũng quyến rũ con trai hắn, khiến cho cậu chỉ toàn nghĩ đến y, vậy mà là tay mơ. Bình thường nhìn có vẻ lão luyện, quỷ kế đa đoan, thật ra lại giống con của hắn, cả hai đều là những con gà mờ. Nhìn thấy Yến Trì sắp mất hết kiên nhẫn, Giang Hiển Chiêm cũng không rảnh cười trộm, vội vàng lấy ra một cái ngọc giản khác, “Khụ khụ, cái này rất quý đó, vẽ tốt cực kì, học xong rồi nhớ rõ trả lại cho ta!”
“Đã biết.” Yến Trì cầm lấy ngọc giản, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Hừm, hôm nay có cơ hội tốt như vậy. Yến đại lão nghĩ, sau này cái gì cũng phải học một chút, biết đâu có lúc nào lại cần đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]