Gần đây ở Phàm Nhân giới xuất hiện một con hồ yêu chuyên đi dụ dỗ, mê hoặc người khác. Sau khi đã mê hoặc được người ta thì nó sẽ moi tim người đó ra, cứ như vậy mà nó đã giết rất nhiều người. Ngay cả hoàng đế cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào, bỗng nhiên ông nhớ đến vị tiên nhân lúc trước đã giúp mình diệt trừ gian tướng, bạo quân. Nghe nói đó là một vị tiên nhân rất mạnh ở Tu Chân giới nên ông đã sai người đi đến trước Tu Chân giới để cầu xin sự trợ giúp của vị tiên nhân này.
Đương nhiên vị mà hoàng đế đang nói đến chính là Triệu Trầm Chu đã đi báo thù giúp Nhan Thu Hòe lúc xưa.
Sau khi tông chủ của Bạch Thánh Tiên Tông biết được chuyện này đã ngây người mất một lúc rồi giận dữ phất tay áo rời đi nhưng cũng không quên dặn Triệu Trầm Chu tự mình giải quyết chuyện này đi. Khi Triệu Trầm Chu vừa nghe nói có yêu nghiệt hoành hành thì đã lập tức đồng ý đến Phàm Nhân giới trừ yêu.
Triệu Trầm Chu cầm Hắc Kiểu lên rồi đi tới Phàm Nhân giới. Nhưng chuyến đi lần này không chỉ có một mình anh mà còn có Nhan Thu Hòe đi theo. Nhan Thu Hòe bảo rằng là vì nàng nên Triệu Trầm Chu mới bị dây vào chuyện này nên nàng cũng phải đi theo hỗ trợ.
Từ khi Nhan Thu Hòe ra khỏi nhà lao thì đã thay đổi rất nhiều, nàng đã không còn vẻ lạnh lùng xa cách như lúc xưa mà đã trở thành một người rất thích cười. Đặc biệt là lúc nào nàng cũng dính lấy Triệu Trầm Chu.
Triệu Trầm Chu không biết rốt cuộc là Nhan Thu Hòe bị cái gì mà cứ thích táy máy tay chân với anh. Còn thường xuyên nắm tay rồi sờ mặt anh nữa chứ, thậm chí còn nhân lúc anh sơ hở mà thường xuyên dựa sát vào người anh. Mỗi lần anh định mắng để nàng tránh ra thì nàng lại nhìn anh bằng một ánh mắt cực kỳ dịu dàng còn nhẹ nhàng gọi một tiếng “sư huynh” nên anh chẳng thể làm gì khác. Tóm lại là anh cũng không biết giải quyết thế nào.
Triệu Trầm Chu nhìn cái người mà cứ khăng khăng bảo không biết ngự kiếm nên phải đi cùng anh này. Nói thật thì trừ việc nàng có dính người thì còn lại cái gì cũng tốt. Tu vi tiến bộ rất nhanh, cách xử lý mọi chuyện cũng rất ổn và quan trọng là có thể cùng luyện kiếm với anh.
Hai người ở đáp xuống ngoài thành Phàm Nhân Giới, Triệu Trầm Chu thu kiếm lại. Khi buông Nhan Thu Hòe ra thì anh mới phát hiện lúc này nàng đang mặc đồ của con trai.
Trường bào màu trắng có vẽ hình cây trúc mặc kèm với một cái áo xanh nhạt. Đai lưng làm từ bạch ngọc chung một kiểu dáng với trang sức giữa trán nàng. Không biết nàng tìm dược ở đâu mà lại cầm một cái quạt làm từ ngọc, đúng là rất ra dáng một công tử nho nhã.
“Muội đang làm cái gì vậy? Tại sao lại mặc đồ nam?” Triệu Trầm Chu nhìn dáng vẻ của Nhan Thu Hòe lúc này, nếu không vì đã biết giới tính của nàng từ trước thì đúng là rất khó để nhận ra đây là một người con gái đang giả trai. Nhan Thu Hòe ăn mặc thế này vậy mà lại có nét tuấn tú và khí độ bất phàm.
“Sao thế, không giống sao?” Nhan Thu Hòe dang tay xoay một vòng trước mặt Triệu Trầm Chu, “Trước kia khi huynh trưởng còn sống, mỗi lần huynh ấy dẫn muội ra ngoài thì muội đều giả làm con trai vì nếu mặc đồ nữ thì rất bất tiện. Lúc ấy mọi người đều nghĩ rằng phủ tướng quân chỉ có một nhị công tử chứ chẳng ai ngờ thật ra đó là một nhị tiểu thư.”
“Ở Phàm Nhân giới thì con gái không nên ra đường nên thay đồ nam sẽ tiện hơn.” Nhan Thu Hòe biết Triệu Trầm Chu ở Tu Chân giới từ nhỏ đến lớn nên không hiểu nhũng lễ nghĩa này của Phàm Nhân giới vì thế mới giải thích cho anh hiểu.
Triệu Trầm Chu có chỗ hiểu chỗ không gật đầu, thật ra thì anh cũng không hiểu lắm nhưng dù gì cũng đã đổi rồi, thôi cứ để vậy đi. Vừa nghĩ thế hai người vừa chuẩn bị một chút đồ để vào thành diệt hồ yêu.
Khi hai người vừa bước vào thành đã bị mọi người nhìn chằm chằm. Tất nhiên đa số mọi người đều đang nhìn Nhan Thu Hòe. Lúc này trong mắt mọi người nàng là một quý công tử nho nhã, lịch thiệp có khuyên mặt vô cùng tuấn mỹ, lúc nào trên mặt cũng nở một nụ cười nhẹ, vừa nhìn đã biết là con cháu nhà quan to quý tộc hoặc dòng dõi thư hương nào đó.
Trên đường đi đã có biết bao cô gái liếc mắt đưa tình về phía Nhan Thu Hòe, cô nào to gan hơn một tí thì còn vứt cả khăn tay và túi thơm về phía nàng. Quá đáng hơn là còn có cả các chàng trai cũng tiến đến muốn làm quen. Triệu Trầm Chu bỗng thấy hơi nhức đầu, rốt cuộc anh cũng chịu hết nổi mà lôi Nhan Thu Hòe đến một góc rồi tạo ngăn cách với người khác.
“Muội mau thay lại đồ nữ đi! Thay liền ngay lập tức!” Triệu Trầm Chu nghiến răng nói. “Không phải muội nói ở Phàm Nhân giới thì con gái không nên ra ngoài sao? Vậy các cô gái lượn lờ nãy giờ là thế nào?”
Nhan Thu Hòe bị Triệu Trầm Chu hỏi đến sửng sốt, mãi một lúc lâu sau nàng mới bật cười nói, “Muội cũng đã không về Phàm Nhân giới bao nhiêu năm rồi, chắc là bây giờ người dân đã cởi mở hơn nhiều. Sư huynh à đừng nói là huynh thấy các cô ấy quăng túi thơm cho muội mà không đưa cho huynh nên huynh ganh tị nha!”
“Làm gì có?” Triệu Trầm Chu lập tức chối. Nhưng hình như anh cũng thấy mình nói nhanh quá, có chút lộ tẩy nên vội vàng giải thích thêm, “Huynh là một nam nhi đại trượng phu, khí thế ngút trời thế này sao lại so bì với đứa con gái giả trai như muội dược chứ! Huynh chỉ không tuấn tú, ôn nhu như muội mà thôi. Không lòng vòng nữa, rốt cuộc muội có chịu đổi hay không!”
“Được được được, muội đổi, muội đổi mà. Tất cả đều nghe theo huynh nha.” Nhan Thu Hòe che miệng cười, “Huynh chờ muội một lát nha, muội thay đồ xong sẽ đi tìm huynh ngay.”
“Vậy nhanh lên tí đi, huynh chờ muội ở quán trà đằng kia đó.” Triệu Trầm Chu được dỗ dành xong nên đã tạm vừa lòng. Anh chỉ đến một quán trà phía trước ý bảo mình sẽ ngồi chờ trong đó.
Nhan Thu Hòe gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi vội vàng chạy đi thay đồ.
Triệu Trầm Chu ngồi ở quán nhâm nhi một chút trà. Ngay khi Nhan Thu Hòe vừa đi thì mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía anh. Quả nhiên là do Nhan Thu Hòe quá xấu xa, vì nàng ăn mặc quá đẹp nên mới làm mọi người chú ý đến nàng.
Triệu Trầm Chu vừa uống trà vừa dùng thần thức xem xét xung quanh. Đúng là trong thành này đang có yêu quái hoành hành, mùi của nó nồng như vậy chứng tỏ nó đã ở đây rất lâu rồi. Chỉ vừa nghĩ đến việc nó đã biết hại biết bao người dân vô tội là anh đã thấy giận đến run người.
Mọi người trong quán bỗng xôn xao, tiếng cảm thán vang lên khắp mọi nơi. Triệu Trầm Chu cảm nhận mọi người đang tập trung nhìn ra cửa.
Anh cũng nhìn qua theo thì thấy Nhan Thu Hòe đã đổi về đồ nữ. Nhưng nàng lại không mặc đồng phục bình thường của tông môn mà lại khoác lên mình một chiếc váy tím nhạt, chẳng có trang sức gì cầu kỳ nhưng lại nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nhan Thu Hòe trang điểm nhẹ càng làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của nàng. Nàng cảm nhận được ánh mắt của Triệu Trầm Chu nên vội ngẩng đầu lên rồi dùng một ánh mắt vô cùng dịu dàng và tràn ngập tình yêu để nhìn vào mắt anh. Nàng nghiêng đầu làm cho búi tóc đen nhánh kia cũng quơ quơ theo.
Triệu Trầm Chu giống như bị giật mình vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Anh vội vàng áp tay lên mặt mình để xem có phải là nó đã đỏ ửng rồi không. Anh vẫn luôn biết rằng nhan sắc của Nhan Thu Hòe luôn xếp hàng đầu ở Tu Chân giới. Vốn dĩ anh cho rằng mình là một người sẽ không bao giờ bị lay động trước sắc đẹp hơn nữa anh và Nhan Thu Hòe đã ở cùng nhau lâu vậy rồi, ít nhiều gì cũng phải có chút miễn dịch chứ. Nhưng chỉ với cái nhìn vừa rồi mà đã làm tim anh đập vô cùng nhanh làm máu dồn lên mặt khiến mặt đỏ bừng như mấy thằng nhóc choai choai.
Triệu Trầm Chu còn chưa tự trách bản thân mình xong thì chỗ Nhan Thu Hòe đã xảy ra chuyện.
“Không biết vị cô nương đây là thiên kim tiểu thư nhà ai mà lại có nhan sắc khuynh quốc, khuynh thành thế này?” Giọng nói này rất dễ nghe, lời nói cũng rất lễ độ. Triệu Trầm Chu nghe thế nhìn qua thì đã thấy một vị công tử ăn mặc vô cùng hoa lệ đang chặn đường Nhan Thu Hòe.
“Bất quá chỉ là một người vô danh mà thôi, công tử quá khen rồi.” Ngữ khí của Nhan Thu Hòe rất bình thường, nàng hơi gật đầu như đang chào hỏi. Vốn dĩ nàng cũng không muốn để ý đến người khác nhưng khi nàng vừa định bước đi thì lại giống như chợt nghĩ ra gì đó nên đã dừng lại.
“Cô nương đúng là quá khiêm tốn rồi, với nhan sắc này thì làm sao là một người vô danh tầm thường được? Nếu bảo là thần tiên trên trời thì cũng không ngoa.” Tên kia nhìn như là một công tử khiêm tốn, hiểu lễ nghĩa nhưng thật ra trong mắt chỉ toàn là ý đồ xấu xa đê tiện. “Không biết cô nương có bằng lòng đến phủ của tại hạ để tại hạ được tiếp đãi cô mương chu đáo không?”
Cuối cùng tên công tử kia cũng đã nói ra mục đích thực của mình. Gã vừa nói vừa giơ tay ra định lôi kéo Nhan Thu Hòe nhưng chỉ vừa giơ tay ra đã thấy có gì đó là lạ, chỉ ngay giây sau thì cổ tay của gã đã đứt lìa ra rồi rơi thẳng xuống đất, máu tươi phun ra như suối làm gã đâu đến chết đi sống lại.
“A —— tay của ta ——” Tên kia vừa mêu la thảm thiết vừa liên tục lăn lộn trên đất làm nước mắt nước mũi tèm lem, làm gì còn dáng vẻ giả bộ khi nãy.
Triệu Trầm Chu che trước người Nhan Thu Hòe, anh nhìn người đang lăn lộn trên đất với vẻ mặt vô cùng giận dữ. Anh phẩy nhẹ để làm sạch thanh kiếm rồi lạnh lùng nói, “Đừng dùng đôi bàn tay dơ bẩn của ngươi để chạm vào nàng.”
Triệu Trầm Chu ra tay bất ngờ làm mọi người hết sức hoang mang. Mọi người trong quán sợ hãi hét to rồi bắt đầu chạy trốn. Triệu Trầm Chu cũng nhân lúc hỗn loạn mà kéo Nhan Thu Hòe ra khỏi quán trà.
Triệu Trầm Chu xị mặt kéo Nhan Thu Hòe quẹo vào một hẻm nhỏ rồi đứng trước mặt nàng hỏi, “Ai cho muội ăn mặt thế này?”
“Không phải sư huynh bảo muội mặc lại đồ nữ sao?” Nhan Thu Hòe chớp mắt giả vờ vô tội.
Triệu Trầm Chu lại tức đến nghiến răng, “Vậy tại sao lúc tên kia định giơ tay đụng vào muội thì muội lại không né?”
“Vậy sao? Muội đâu biết gã muốn đụng vào muội đâu.” Nhan Thu Hòe nghiêng đầu cố gắng vờ vô tội đến cùng, “Nhưng sao sư huynh lại chém đứt tay của gã? Chẳng lẽ sư huynh ghen tị sao?”
“Huynh……” Triệu Trầm Chu ỉu xìu vì không biết phải trả lời thế nào. Rốt cuộc là phải giải thích hành động kỳ lạ này của anh như thế nào đây?
“Sao mà sư huynh ghen được chứ, trong lòng sư huynh chỉ có Hắc Kiểu thôi, một sư muội nhỏ bé như muội thì tính là gì chứ.” Nhan Thu Hòe liếc nhìn Hắc Kiểu được treo bên hông Triệu Trầm Chu rồi nói. “Được rồi sư huynh đừng phá nữa. Chúng ta còn chuyện quan trọng phải xử lý mà, chúng ta mau đi thôi.”
Nhan Thu Hòe nói xong thì định đi ra ngoài.
Triệu Trầm Chu nghĩ với dáng vẻ lúc này mà Nhan Thu Hòe còn dám ra ngoài, không biết lại trêu vào biết bao nhiêu tên giống lúc nãy nữa đây. Chỉ vừa nghĩ đến đây mà anh đã thấy ngứa răng.
Anh lại bắt lấy Nhan Thu Hòe một lần nữa rồi ấn vai nàng ra hiệu chịu thua “Được rồi được rồi, xem như huynh thua muội. Huynh không thích nhìn người khác nhìn chằm chằm vào muội, ta muốn muội chỉ thuộc về một mình ta.”
Triệu Trầm Chu đỏ bùng cả mặt. Lúc đầu anh không tâm nhìn thẳng vào mắt Nhan Thu Hòe nhưng nói đến cuối thì đã quay sang nhìn vào đôi mắt đong đầy tình cảm của nàng, “Ta Triệu Trầm Chu thích Nhan Thu Hòe, muốn kết đạo lữ với nàng, mãi mãi tu luyện cùng nhau.”
Mắt Nhan Thu Hòe tỏa sáng lấp lánh, nàng vươn tay lên ôm lấy cổ kiếm tu cứng miệng nào đó, “Ta Nhan Thu Hòe yêu Triệu Trầm Chu, vẫn luôn rất rất yêu.”
Tiếng nói của nàng dừng lại bên môi Triệu Trầm Chu. Cuối cùng thì sau nhiều năm cố gắng, nàng đã đạt được mong ước lớn nhất cuộc đời mình.
Còn về cái con hồ yêu đang gây họa kia thì nể tình bây giờ tâm trạng nàng đang rất tốt nên sẽ cho nó một cái chết êm ái. Dù sao thì cũng nhờ con hồ yêu này gây chuyện nên nàng mới có thể cùng Triệu Trầm Chu đến Phàm Nhân giới cũng chẳng thể ép Triệu Trầm Chu nói ra lời thật lòng nếu không thì không biết đến khi nào kiếm tu cứng miệng này mới chịu nói thật đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]