" Dương Thần "
Giọng Tưởng Ly nhỏ nhẹ phát ra trong không gian tĩnh mịch, một chút khàn khàn xen lẫn tiếng nấc.
Dương Thần nhàn nhạt đáp lại: " Ừm "
" Em không biết tại sao... tại sao mình lại là người như vậy, là cảm giác khó chịu với những lời quan tâm từ người khác "
" Lúc ấy em chỉ cảm nhận được sự thương hại chứ không phải tình cảm thật sự "
" Sự khao khát gì đó khiến bản thân trở nên ích kỉ, lúc nào cũng thế cảm giác ấy thật khó tả "
Chiếc gối đã ướt đẫm, những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, lời nói nghẹn ngào của Tưởng Ly thốt lên. Cô nhận ra rằng, từ khi gặp Dương Thần cô đã luôn khóc, khóc rất nhiều. Bắt đầu cảm nhận được mùi vị nương tựa.
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, khẽ vỗ vai, cố gắng nói với cô bằng giọng nhẹ nhàng: " Em cần gì? Tình yêu anh sẽ cho em. Em sợ hãi điều gì, cứ quay đầu lại mà chạy đến anh."
Bây giờ, Tưởng Ly muốn tự nhiên muốn thử chạm vào Dương Thần, tay cô từ từ đưa lên tiến thẳng vào người đàn ông trước mặt. Nhưng lại dừng lại giữa không trung, tim đập thình thịch, Tưởng Ly rụt nhanh tay lại, vỗ vỗ tay lên ngực hít thở đều để lấy lại bình tĩnh.
Dương Thần nhìn cô có vẻ không vừa ý:" Sao lại dừng lại "
" Hả? "
" Anh cho em cưỡng bước anh, cứ tiến đến đây"1
Dương Thần kéo tay đang ở trên ngực Tưởng Ly mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-duong-tham-thuong/2436900/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.