Chương trước
Chương sau
Beta: Stuki^^

Tối hôm qua cùng Mộ Lăng Khiêm lăn một buổi tối, Ôn Hướng Dương cho rằng đêm nay sẽ tiếp tục hoặc là ít nhất Mộ Lăng Khiêm sẽ ngủ trong phòng của cô. Nhưng cô lại không ngờ rằng Mộ Lăng Khiêm trực tiếp trở về phòng của hắn.

Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm suy nghĩ cái gì.

Nhưng Mộ Lăng Khiêm trở về phòng, làm cô thực vui sướng nha, cô chạy về phòng, thế nào lại trằn trọc tới 12 giờ mới ngủ.

Đêm nay có con chó bông để ôm, Ôn Hướng Dương lăn lộ thế nào cũng không có vấn đề gì, chỉ là tới sáng, chó bông lại nằm trên mặt đất, cô cả đêm đều chôn ở dưới chăn, hoàn toàn không biết con chó bông từ khi nào đã bị cô đá xuống.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Hướng Dương đứng lên, làm cơm sáng, muốn đi kêu Mộ Lăng Khiêm xuống ăn.

Nhưng khi cô đến trước cửa phòng Mộ Lăng Khiêm gõ hồi lâu, bên trong đều không có trả lời.

Tiểu Q chạy lên, kêu hai tiếng với Ôn Hướng Dương, mở miệng cắn ống quần Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương nhìn phía Tiểu Q, cười nói: “Tiểu Q, em muốn mang chị đi chỗ nào?”

Tiểu Q đem Ôn Hướng Dương kéo đến phòng khách, lại ngậm một tờ giấy ghi chú đưa tới chỗ cô.

Mặt trên viết: Tôi có việc đi ra ngoài một chuyến, em ở nhà đợi.

Chữ viết như rồng bay phượng múa này rõ ràng chính là của Mộ Lăng Khiêm.

Mộ Lăng Khiêm đi ra ngoài?

Ôn Hướng Dương thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên là lo lắng, tiếp sau là nghi hoặc, cuối cùng lại nghĩ là cô có phải hay không cũng có thể trộm đi ra ngoài làm việc của chính mình?

“Tiểu Q, đi. Chúng ta ăn điểm tâm trước, đợi chút, chị mang em đi ra cửa.” Ôn Hướng Dương bế Tiểu Q, xoa xoa đầu nó, cô còn nghĩ không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài.

“ Gâu gâu.” Tiểu Q hướng về phía Ôn Hướng Dương kêu hai tiếng.

Nhưng mà, chờ một người một chó ăn điểm tâm xong, lúc Ôn Hướng Dương chuẩn bị ra cửa, Tiểu Q lại há mồm cắn ống quần Ôn Hướng Dương,một bộ không cho cô ra cửa.

Ôn Hướng Dương thấy dáng vẻ này của Tiểu Q, cô đại khái có thể đoán ra, Tiểu Q đây là bị Mộ Lăng Khiêm dặn dò, ở nhà trông cô, không cho cô đi ra ngoài.

Ôn Hướng Dương ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Q, thương lượng nói: “Tiểu Q, chị mang em đi ra ngoài mua đồ ăn ngon. Cam đoan trước khi Mộ thiếu về, chị sẽ mang em về nhà, được không?”

Tiểu Q vẫn cũ cắn ống quần Ôn Hướng Dương,bộ dáng chính là nhất quyết không cho cô ra khỏi cửa.

Ôn Hướng Dương không thể không trừng mắt nhìn Tiểu Q nói: “Nếu em không nghe chị, chị liền nói cho Mộ thiếu, chị không thích em, không cần em, làm anh ấy đưa em rời đi.”

Tiểu Q nghe không hiểu Ôn Hướng Dương nói, nhưng cũng hiểu được biểu cảm Ôn Hướng Dương.

Nó nức nở một tiếng, tội nghiệp ngồi xổm một bên, lấy một đôi mắt ướt át nhìn Ôn Hướng Dương.

“Em không cần nhìn chị như vậy a, chị cam đoan chị nhiều nhất chỉ đi ra ngoài hai giờ liền trở về.” Thật sự là tiểu loli bên kia, cô liên hệ không được, rất muốn qua đi nhìn xem.

Bỏ lỡ hôm nay, chờ Mộ Lăng Khiêm trở lại, cô càng không thể đi ra ngoài.

Ôn Hướng Dương cuối cùng vẫn có thể đi ra ngoài, cô hướng phía trạm xe buýt đi tới, mặt sau liền truyền đến tiếng chó kêu, cô quay đầu lại liền thấy Tiểu Q đuổi theo.

Nhìn thấy Tiểu Q, cô dừng chân, gương mặt cũng lộ ra tươi cười.

Một người một chó đi đến nhà của tiểu loli, nhưng Ôn Hướng Dương ở trước nhà tiểu loli ấn chuông cửa thật lâu, đều không có người mở cửa, Ôn Hướng Dương lại lấy ra di động gọi cho tiểu loli, nhưng vẫn là không có người tiếp.

Ôn Hướng Dương không thể không tìm hàng xóm dò hỏi, nhưng kỳ quái nhất là hàng xóm cũng đều không biết.

Đi đâu được chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.