Chương trước
Chương sau
Editor: Rin đẹp trai~~

“Khiêm ca……” Lý Lam Hi xông lên trước, lần này không còn có người ngăn cản nàng.

Ở nhà xưởng kia, Mộ Lăng Khiêm mơ hồ đi ra, trong nháy mắt liền quỵ xuống trên mặt đất, ngã xuống.

Lý Lam Hi thấy Mộ Lăng Khiêm ngã xuống trên mặt đất, nước mắt cô liền tràn mi, hướng về phía Mộ Lăng Khiêm la lớn: “Khiêm ca, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ a! Anh không thể chết được, hu hu hu!”

Mộ Lăng Khiêm ngã trên mặt đất, còn lại một chút ý thức, nhìn về phía Vân Dịch, anh dùng chút sức lực cuối cùng nói:” Bên trong còn có người, đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Nói xong câu này đó, Mộ Lăng Khiêm hoàn toàn mất đi ý thức.

“Khiêm ca, Khiêm ca, anh không thể chết được a, đều là em không tốt. Khiêm ca, anh tỉnh lại đi, anh mau tỉnh lại đi.” Lý Lam Hi khóc đến tuyệt vọng, cực kỳ bi ai. Đều là tại cô không tốt, cô không nên gọi điện thoại nói cho Khiêm ca biết chuyện bạn của cô bị bắt cóc.

Đều là tại cô không tốt, cô làm như vậy, đã hại Khiêm ca vì cứu bạn của cô mà bị thương thành cái dạng này.

“Câm miệng.” Vân Dịch mất kiên nhẫn phun rớt kẹo cao su trong miệng:” Các ngươi còn thừ người ra đó làm gì? Ai học y thì lại đây sơ cứu trước, lập tức đưa đến bệnh viện. Nếu lão đại xảy ra chuyện gì, ta sẽ xử lý từng toàn bộ mọi người.”

“Ách! Tam công tử, xử lý bằng hìnhthức gì?” Có vị cảnh sát khó hiểu hỏi.

Vân Dịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn vị cảnh sát đang hỏi một cái, phun ra hai chữ:” Chôn sống!”

” Sau này nếu có chuyện nhàm chán giống vậy lại xảy ra, nhớ rõ đừng gọi điện cho tôi, tôi rất bận.” Vân Dịch nhìn về hướng Lý Lam Hi nói, lại nhìn vị cảnh sát bên cạnh:” Anh, chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Nói xong, Vân Dịch nhàn nhạt mắt nhìn về phía nhà xưởng đang liên tục nổ mạnh, có chút không kiên nhẫn nhấc chân lên, vặn mình chạy vào, tốc độ chạy nhanh như gió khiến những vị cảnh sát mỗi ngày đều phải huấn luyện kia, hai mắt trừng lớn.

Khụ, công tử nhà tôi, anh không phải là nhà thiết kế thời trang sao? Tốc độ này…

Lý Lam Hi không khóc nữa, cô kìm né nước mắt nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm và Ôn Hướng Dương, có đúng hay không khi cô giao bạn mình cho anh, mỗi lần giao bạn mình đều làm liên lụy đến Khiêm ca.

Cô không nên gọi điện cho Khiêm ca.

Lúc trước Mộ Lăng Khiêm nhận được diện thoại của Lý Lam Hi, mỗi lần gặp nguy hiểm người thứ nhất mà cô nghĩ đến luôn là Mộ Lăng Khiêm, thời điểm chờ cô biết là không nên gây phiền toái cho Mộ Lăng Khiêm, điện thoại cũng đã gọi.

Cô không biết Mộ Lăng Khiêm có thể quan tâm đến chuyện của bạn cô hay không, lấy lại tinh thần lúc sau, cô vội vàng nhấn số điện thoại của Vân Dịch gọi qua.

Vân Dịch là con trai của cảnh sát trưởng của Nam Đức thị.

Mộ Lăng Khiêm và Ôn Hướng Dương đều được đưa đến bệnh viện, Nghiêm Khắc, Nghiêm Hân và Diệp Ảnh cũng được đưa đến bệnh viện.

Mộ Lăng Khiêm bị thương nặng, cho nên chuyện vụ nổ lớn kia đều bị che dấu, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có bất kỳ đài truyền hình nào đưa tin.

Mộ Lăng Khiêm bị thương cực kỳ nghiêm trọng, mặc dù là loại trường hợp này anh đã từng trải qua huấn luyện, sức chịu đựng mạnh mẽ, được sử dụng loại thuốc tốt nhất, nhưng còn hôn mê sâu, mới tỉnh lại mở mắt ra.

Miệng vết thương còn hơi đau.

Thời điểm anh tỉnh lại, là buổi chiều, bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời lên cao chiếu vào phòng, bên trong là một khoảng yên tĩnh.

Tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của anh là tìm kiếm thân ảnh của Ôn Hướng Dương, nhưng mà anh không thấy.

Cái anh nhìn thấy chính là, Lý Lam Hi đang ghé vào giường của anhngủ, đôi mắt sưng đỏ.

Dường như là không tin, ánh mắt của anh lần nữa lại quét quanh phòng bệnh một vòng, nhưng mà vẫn như cũ không có hình ảnh cô gái mà anh hy vọng sẽ nhìn thấy.

Mộ Lăng Khiêm mệt mỏi yếu ớt nhắm mắt lại.

Cô gái kia, thế nào rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.