Anh cứu người quên mình. Đúng thời điểm khi Lâm Hạo nôn nóng, bỗng anh ta ngửi thấy một mùi hôi hắc lên trong không khí.
Cái mũi Lâm Hạo ngửi ngửi.
Xăng!
Cái nhà xưởng bị bỏ đi này bên trong đều là xăng!
Ngửi được mùi xăng, trong đầu Lâm Hạo nảy lên một ý nghĩ đáng sợ.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm Mộ Lăng Khiêm một cách nham hiểm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, tên họ Mộ kia, tôi sẽ chống mắt lên xem lần này anh có thể sống nổi hay không!
Trong đầu Lâm Hạo nảy ra ý nghĩ, anh ta vui sướng đến điên cuồng. Đôi mắt tức khắc liền loé sáng như hai cái bóng đèn lớn, đắc ý cười to ra tiếng.
“Mộ Lăng Khiêm, anh ở đây, thì đã sao nào? Bây giờ tôi đốt cái nhà xưởng này, tôi không tin anh có thể sống bất tử!”
Ánh mắt Diệp Ảnh dừng trên người Mộ Lăng Khiêm, hắn muốn nói, lại không biết mở miệng như thế nào.
Hắn cư nhiên là một kẻ vô dụng, không thể bảo vệ tốt Ôn Hướng Dương, còn khiến Mộ Lăng Khiêm phải mạo hiểm đến đây, hắn không xứng ở lại bên cạnh Mộ Lăng Khiêm.
Nghĩ đến chuyện Ôn Hướng Dương đưa cho hắn cái điện thọai đó, mở cái tin nhắn kia, nghĩ đến Ôn Hướng Dương đã đối xử với hắn như thế nào, Diệp Ảnh trầm mặc, tâm giống như một mảnh tro tàn
. Hắn không xứng ở lại bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, càng không xứng đáng bảo vệ cho Ôn Hướng Dương. Chuyện này đều là do hắn sơ suất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dot-kich-vo-yeu-nam-xuong-dung-nhao/2432940/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.