Mộ Lăng Khiêm đột nhiên vừa hỏi, Ôn Hướng Dương trong lúc nhất thời thật đúng là không phản ứng lại được
Cô ngây ngốc nhìn Mộ Lăng Khiêm.
Nhìn bộ dạng ngốc ngếch này của Ôn Hướng Dương Mộ Lăng Khiêm lại lần nữa đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, nói “Trở về ngủ sớm một chút, trong vòng hai ngày vết thương trên mặt đừng để bị dính nước, mỗi ngày đúng giờ đến phòng tôi bôi thuốc cho em.”
Đây chính là, chính là có thể trở về phòng sao?
Ôn Hướng Dươg lén nhìn Mộ Lăng Khiêm một cái, thấy anh đã đứng lên, liền đem thuốc cất vào hộp
Cô vội vàng đứng dậy, cùng Mộ Lăng Khiêm nói to, “Mộ tổng, tôi đi về trước?” Nói xong, không đợi Mộ Lăng Khiêm đáp lại, xoay người liền rời khỏi phòng.
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương trốn nhanh như tia chớp, trên tay cầm bao thuốc dừng lại một chút, lâu sau mới lại lần nữa đem thuốc cất đi, xoay người đi vào phòng tắm.
Ôn Hướng Dương trốn về phòng, đóng cửa phòng lại, dựa vào cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thể tượng tượng nổi hành động vừa rồi của Mộ Lăng Khiêm, Cô vội vàng tìm di động, gọi cho Diệp Ảnh, “A lô, Diệp Ảnh sao? Mới vừa rồi Mộ thiếu điện thoại cho anh, tôi đều nghe được, các người có biện pháp sao?”
“Vâng, Ôn tiểu thư xin yên tâm. Chỉ cần không cho bọn họ nói ra, bọn họ tuyệt đối sẽ không mở miệng nói một chữ.”
Ôn Hướng Dương nghe được Diệp Ảnh nói lời này, tảng đá đè trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dot-kich-vo-yeu-nam-xuong-dung-nhao/2432850/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.