Chương trước
Chương sau
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn phía Mộ Lăng Khiêm.

Này không xem còn tốt, vừa nhìn liền thấy mắt trái của Mộ Lăng Khiêm một mảnh ứ thanh, bộ dạng giống như là bị người đánh một quyền, khuôn mặt lạnh lùng kia bên cạnh đôi mắt đen nhánh, thế nhưng tương phản làm người buồn cười.

Mộ Lăng Khiêm nhìn đến bộ dáng Ôn Hướng Dương nghẹn cười, sắc mặt của hắn càng khó nhìn.

“Về sau không mệnh lệnh của tôi, đừng lại tự tiện bò lên trên giường tôi!”

Mộ Lăng Khiêm nói xong câu đó, xoay người liền đi ra ngoài.

Ôn Hướng Dương còn ngồi dưới đất.

Chờ cô hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Mộ Lăng Khiêm, cái loại cảm giác bất an này càng thêm mãnh liệt lên.

Lúc này mới bao lâu, hắn cũng đã ghét bỏ, chán ghét đến, chỉ là cùng nàng đắp chăn thuần túy ngủ đều không vui.

Kia nàng còn có cái gì nắm chắc có thể làm hắn bao dưỡng nàng đến bốn tháng?

Ôn Hướng Dương phát điên.

Chờ nàng đi xuống lầu, Mộ Lăng Khiêm đã rời đi.

Nàng một người nhìn biệt thự trống rỗng, chỉ cảm thấy thật bực bội, thật bực bội.

Ôn Hướng Dương ngoan ngoãn ở biệt thự một ngày, quét tước vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm, còn nghiên cứu quyển sổ tay mà Tần Toa cho cô kia, muốn tìm tìm xem, cô rốt cuộc là nơi nào chọc đến Mộ Lăng Khiêm chán ghét?

Chính là, cô đem quyển sổ tay lật từng ngóc ngách, cũng không tìm được đáp án mà cô muôn.

Ai ~

Vào lúc ban đêm, Mộ Lăng Khiêm trở về, cô liền vẫn luôn mỏi mắt trông mong nhìn Mộ Lăng Khiêm.

Chính là, Mộ Lăng Khiêm đến một cái con mắt cũng không thèm liếc qua cô, thời điểm nhìn đến cô, đều là dùng dư quang nhìn quét, đáy mắt trừ bỏ ghét bỏ vẫn là ghét bỏ.

Ôn Hướng Dương muốn giúp Mộ Lăng Khiêm mở nước tắm, Mộ Lăng Khiêm muốn cô đi. Phải nói, phòng của Mộ Lăng Khiêm, đều không có đi vào nửa bước.

Ngày hôm sau, Ôn Hướng Dương tỉnh lại xuống lầu, Mộ Lăng Khiêm sớm đã ra cửa.

Mộ Lăng Khiêm vốn là đáp ứng hôm nay cùng cô đi Ôn gia, nhưng hiện tại nhìn thái độ của Mộ Lăng Khiêm đối với cô, cô rất là lo lắng, hắn có còn hay không còn sẽ nguyện ý thực hiện hứa hẹn.

Cũng không biết là cái người nào đáng chém ngàn đao, lại đem chuyện cô quen biết Mộ Lăng Khiêm nói cho lão tra cha của cô, lão tra cha nếu là không biết việc này, thì hiện tại cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Mộ Lăng Khiêm đáp ứng cô rồi, buổi chiều bốn giờ trở về cùng cô đi Ôn gia, chính là Ôn Hướng Dương chờ đến hơn bốn giờ chiều, bên ngoài đều vẫn là không có động tĩnh.

Mộ Lăng Khiêm khẳng định là sẽ không đã trở lại.

Cô thở dài, đứng lên, đang chuẩn bị lên lầu, ngoài cửa liền truyền đến xe thanh âm, nghe được thanh âm, cô xoay người liền chạy đi ra ngoài, vừa nhìn liền thấy Diệp Ảnh xuống xe đứng ở xa xa phía trước, Diệp Ảnh rất xa đối với cô cúi mình chào, “Ôn tiểu thư, để cho ta tới tiếp ngươi.”

Này âm tình bất định nam nhân, thật là dọa đến cô……

Ôn Hướng Dương lên xe.

Diệp Ảnh chở Ôn Hướng Dương đi vào thẩm mỹ viện nổi danh nhất Nam Đức thị.

“Ai ô ô, vị này chính là cậu gọi riêng điện thoại tới, muốn ta trang trang điểm cho vị tiểu mỹ nhân này sao?” Còn chưa xuống xe, Ôn Hướng Dương liền nhìn thấy một vị mặc áo sơmi hồng nhạt, trang điểm thời thượng, kiều tay hoa lan nam nhân lắc mông, đã đi tới phía cô.

“Ai u, nhìn cái khuôn mặt nhỏ này, bầu bĩnh giống như có thể véo ra nước vậy.” Ôn Hướng Dương xuống xe, mới vừa đối diện cới người đàn ông lớn lên da thịt non mịn mặc áo sơmi hồng nhạt kia, anh ta liền niết khuôn mặt nhoe của cô.

Ôn Hướng Dương nhíu mày, cho dù là ai đi nữa bị một người đàn ông xa lạ niết khôn mặt, trong lòng đều sẽ không thoải mái.

Cũng may, không đến một giấy, Diệp Ảnh liền đem người đàn ông mặc áo sơmi hồng nhạt tay cấp chém đi xuống, quát lớn nói, “Hoa Phi, ngươi tìm chết sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.