Chương trước
Chương sau
Con mắt Trần Hùng rất là tốt, thấy Mộ Lăng Khiêm 1 thân tây trang cảm thấy không tiện nghi. Hắn thử dò hỏi:" Không biết vị tiên sinh này đến đây làm gì? Ở đâu thăng chức vậy?."

Ôn Hướng Dương không nghĩ tới Trần Hùng sẽ hỏi chức vụ của Mộ Lăng Khiêm, đầu tiên trong lòng nàng có 1 trận hoảng loạn, sau đó đầu óc xoay chuyển nói:" Hắn là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hạ Giang".

Trần Hùng nghe nói như thế, liền ánh mắt trào phúng nhìn Mộ Lăng Khiêm," Tập đoàn Hạ Giang? Tôi cùng lão tổng của Tập đoàn Hạ Giang có quen biết, như thế nào lại không biết dưới trướng hắn của thuộc hạ như cậu? Người trẻ tuổi, cái tốt nên học, chứ không phải học giả danh lừa bịp"

Trần Mẫu thấy Trần Hùng vạch trần thân phận của Mộ Lăng Khiêm như vậy, trên mặt bà cũng có ý cười, nhìn phía Ôn Hướng Dương đều là tư thái của cao nhân.

" Ôn chắt nữ, con nếu như không có bạn trai, con có thể nói cho a di a. Bên người A di không có ít nam nhân ưu tú, tỷ như cái này, cháu trai của a di, lương 1 năm 10 vạn, có xe có nhà, ít ra nó cũng tốt hơn kẻ lừa đảo mà con tìm đến "

Trần Mẫu từ trong miệng đối với cháu trai hẳn là rất tự hào, đối với Ôn Hướng Dương 1 trận ngạo mạn nói," Hắn, hắn... Lương 1 năm,tận...10...10 vạn!".

Người chung quanh thấy như vậy đều nở nụ cười.

Trần Vân Hi thêm mắm thêm muối cười nhạo nói," Chính là a, tuy rằng biểu ca của tôi, đầu trọc, chiều cao còn chưa đến 1m65, nói chuyện, nhưng nếu nuôi cô vẫn là dư dả, như thế nào cô lại dẫn 1 kẻ lừa đảo đến đây vậy."

Tiếng cười nhạo vang lên đến mức chói tai. Mộ Lăng Khiêm ánh mắt mang theo hàn ý, ngữ điệu cực lạnh nói:" Người cô nói chính là cô ta!"

Mộ Lăng Khiêm nói lời này chính là hỏi Ôn Hướng Dương.

Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm này hồn nhiên trên người thành khí tràng làm cho cả người chấn động, chớ lấy lại tinh thần, mới chỉ phía dưới.

Trần Vân Hi thấy Ôn Hướng Dương bị chê cười đến như vậy, thế như lại dùng ánh mắt con kiến giống nhau này nhìn cô ta, xoay người ánh mắt dừng ở trên người Ôn Hướng Dương, thấy Ôn Hướng Dương như chim nhỏ nép vào bên người Mộ Lăng Khiêm bên cạnh, thế nhưng lại giống như 1 đôi Kim đồng Ngọc nữ.

Trần Vân Hi thấy chung quanh mọi người đều đang nhìn 2 bọn cô, cô liền chuyển hướng vừa nãy dừng trên Ôn Hướng Dương, tức khắc lộ ra bộ dáng hết sức ủy khuất," Ôn Hướng Dương, tôi còn đem cô coi là bằng hữu tốt, thật không nghĩ tới, cô cư nhiên, mang 1 kẻ lừa đảo đến quấy rối hôn lễ của tôi! Tôi biết cô mơ ước chồng của tôi, nhưng cô sao lại có thể làm ra việc xấu hổ như vậy chứ?"

" Ôn Hướng Dương, tôi muốn mặt, dưới muốn da. Cô làm như vậy, sẽ không sợ thiên lôi đánh chết sao? Tôi hôm nay ra mặt, cùng cô nói rõ ràng. Năm đó cô lừa tôi, câu dẫn chồng của tôi, tôi có thể không cùng cô so đo, nhưng mà, cô về sau còn không biết xấu hổ như vậy, ta, ta liền,..."

" Cô liền như thế nào?" Trần Vân Hi còn chưa nói xong, người chung quanh còn đang thấp giọng nghị luận, Mộ Lăng Khiêm trên mặt không có biểu tình, thanh âm cực lạnh mở miệng.

Mới vừa rồi Ôn Hướng Dương đưa nguồn điện cùng kính râm soái ca -- Diệp Ảnh thấy BOSS nhà mình ngữ điệu hoàn toàn lạnh băng, hắn đi lên trước, tới trước mặt Trần Vân Hi, chuẩn bị định nói.

Trần Vân Hi bị khí thế của Mộ Lăng Khiêm dọa đến, thấy Diệp Ảnh tới gần mình, còn tưởng rằng Diệp Ảnh muốn động thủ đánh người, cô ta liên tiếp lùi lại vài bước, lảo đảo 1 cái liền dẫm lên làn váy áo cưới, cả người liền bị quăng ngã.

Tức khắc chung quanh có tiếng cười.

" Mày dám động thủ với con gái của tao" Trần Hùng thấy Trần Vân Hi bị quăng ngã, người xung quanh còn đang cười, tức khắc đều quy hết sai lầm lên người Mộ Lăng Khiêm, hắn duỗi tay chỉ về mặt Mộ Lăng Khiêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.