Nặc Nặc kinh ngạc, lật giở điện thoạiđể xem, nó y hệt với mẫu điện thoại mới nhất trong quảng cáo gần đâytrên tivi, logo tinh xảo nổi bật cũng bảo Nặc Nặc biết đây không phảihàng fake, lần trước bạn cô nói chiếc này bao nhiêu tiền nhỉ? Sáu nghìnhay là tám nghìn?
Nặc Nặc đau khổ đến mức bị nội thương, mẹ ơi, Tiểu Tuấn viết bài gì mà lạikiếm được nhiều thế này? So với tiền lương bèo bọt của cô, cô tự thấy hổ thẹn vô cùng.
Tiểu Tuấn thấy Nặc Nặc hành hạ điện thoại mà không chịu nhập số thì cuốnglên, “Chị nhập nhanh đi, lần trước không ngờ lại bị ông anh em thu mấtđiện thoại, nên không nhớ số chị, lần này em phải thuộc lòng mới được.”
“Không… không sao.” Nặc Nặc co giật khóe môi, tê dại nhập số mình vào. Hai anhem nhà này, một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lẽo như băng,thực khiến người ta không ứng phó nổi.
Tiểu Tuấn đón lấy, vừa vẫy đuôi vừa lưu lại số của Nặc Nặc, sau mới nhìntrời: “Ừm, chị nhớ đến lúc đó phải sửa số này thành tên khác trên diđộng nhé, ông anh em tinh lắm, lỡ ngày nào đó bị anh nhìn thấy số đó,chưa biết chừng sẽ biết ngay là em cho xem.”
Nặc Nặc gật đầu, nghĩ ngợi rồi sửa “Tiểu Tuấn” thành “em trai”. Tại sao lúc nào cũng có cảm giác hai người như đang chơi trò yêu đương vụng trộmvậy nhỉ? Hơn nữa, lại còn lén lút sau lưng đại boss. Nặc Nặc nhớ lại lần trước lén đại boss đi xem mắt, và sắc mặt Tiêu Dật sau khi biết chuyệnnên hơi sợ sệt, yếu ớt hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-den-toi-dung-chay/36020/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.