Một tuần?!
Nặc Nặc mở to mắt, đâu nguy hiểm thế, mà Đại boss rõ ràng biết hôm kia là thứ Hai rồi, nói vậy thì…
Bà Hứa gật gù, “Đúng, lúc này phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không bong gânthì gãy xương, sau này thành tật nguyền chẳng có ai thèm ngó tới! Conmau mau xin Tiêu… Tiêu dứa gì gì đó của con nghỉ đi!”
Nặc Nặc phun hết trà ra. Bình thường khi cô thỉnh giáo bố chuyện công ty,hiếm khi gọi Tiêu Dật là “Tiêu tổng”, mà cứ gọi là “boss”[1], cũng mayông Hứa rất tân tiến, đi làm ngày nào cũng tiếp xúc với hậu bối hiệnđại, đương nhiên hiểu con gái nói gì, chỉ có bà Hứa ngồi cạnh là thắcmắc cả buổi.
Một ngày nào đó, tháng nào đó, bà Hứa cuối cùng không nhịn nổi thắc mắctrong lòng, đã chạy đến hỏi chồng mình, “Bố nó này, ông chủ của công tymới mà Nặc Nặc đang làm sao quái lạ thế? Chữ Trung Quốc chúng ta nhiềuthế, Tuấn rồi Tài gì gì đó không đặt, lại đi đặt là Dứa, chẳng lẽ lúc mẹ cậu ta mang thai rất thích ăn dứa?”
Ông Hứa cười thầm trong bụng muốn đứt cả ruột, nhưng để tránh cho vợ đạinhân của mình giận quá hóa thẹn, ông cố nén cười, “Không phải Dứa, mà là Boss.”
“Ba Tư?” Bà Hứa ú ớ, “Kẹo Ba Tư? Thôi thà gọi Dứa còn hơn.”
Chuyện cười đó, bố con nhà họ lén nói sau lưng bà Hứa. Họ cười đến nỗi nướcmắt chảy đầm đìa, nhưng Nặc Nặc không ngờ rằng bà Hứa lại hiểu lầm người hôm nay đưa cô về nhà là đối tượng xem mắt, càng không nghĩ rằng mẹ lại dũng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-den-toi-dung-chay/36016/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.